>Cô cảm thấy mình phải đi rồi. Suốt cả chặng đường người ta chăm sóc cô tốt như vậy, nói gì thì cô cũng phải xin lỗi người ta. Cô không phải là loại người dám làm không dám nhận.
Hạ An Lan cười nói: “Trong mắt tôi, em cũng giống như Tiểu Ái, vẫn là cô em gái nhỏ năm đó, sao tôi có thể so đo với em được?”
Tô Ngưng Mi đỏ mặt: “Còn có... bữa cơm lần trước, tôi rất xin lỗi. Lần sau nếu có cơ hội, tôi sẽ làm một bữa cơm thật ngon mời anh.”
“Được đấy. Tôi sẽ ghi nhớ chuyện này.”
Tô Ngưng Mi nghiêm túc gật đầu: “Vâng...”
“Những chuyện đó đều đã qua rồi, đừng để trong lòng, em lên xe đi!”
Tô Ngưng Mi cúi người bước lên xe. Thời khắc cửa xe đống lại, cô bỗng nhiên lấy dũng khí hỏi: “Có thể... hỏi anh một câu hỏi riêng tư không?”
Cửa xe đã đóng lại, Tô Ngưng Mi hạ cửa kính của xe xuống.
Hạ An Lan nói: “Đương nhiên là được, câu hỏi gì thế?”
Tô Ngưng Mi cắn môi hỏi: “Vì sao đến bây giờ anh... vẫn chưa kết hôn vậy?”
Câu hỏi của Tô Ngưng Mi khiến cho Hạ An Lan nhất thời không kịp phản ứng, anh không ngờ cô lại hỏi anh câu hỏi này. Nhất thời anh không biết nên trả lời cô thế nào.
“Chuyện này...”
Hỏi xong, Tô Ngưng Mi lập tức cảm thấy hối hận. Cô cảm thấy bản thân mình quá ngốc, sao lại đi hỏi câu hỏi này chứ? Cô hỏi như vậy, Hạ An Lan không biết sẽ nghĩ thế nào về cô đây? Thực ra, cô cũng không có ý nghĩ gì khác chỉ là cô cảm thấy hiếu kỳ. Không lý nào một người đàn ông tốt như thế đến bây giờ vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp để kết hôn?
Tô Ngưng Mi không đợi Hạ An Lan trả lời, cô vội vàng nói: “Tôi... tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi. Tôi chỉ đơn thuần là có chút hiếu kỳ mà thôi. Thuận miệng hỏi, anh hoàn toàn có thể không trả lời. Vậy tôi đi trước nhé. Tạm biệt.”
Hạ An Lan cười nói: “Tạm biệt!”
Đúng lúc Tô Ngưng Mi định đóng cửa kính xe lại thì cô nghe thấy Hạ An Lan nói: “Lần sau lúc nói dối, nhất định phải nhìn thẳng vào đối phương.”
“Hả?”
Hạ An Lan đứng thẳng người, vẫy tay: “Tạm biệt...”
Xe chuyển bánh, đợi Tô Ngưng Mi hoàn hồn, quay đầu lại chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Hạ An Lan.
Tô Ngưng Mi sờ mặt mình, vừa nãy Hạ Lan Lan nói cô... nói dối? Vậy những lời nói dối của cô, anh đều nhìn thấu?
Tô Ngưng Mi buồn bực kêu lên một tiếng, ngã vào ghế sau.
Tài xế bối rối không hiểu gì.
...
Tô Ngưng Mi vừa lên xe đi thì Hạ An Lan đã nhận được điện thoại của bà Hạ.
Hạ An Lan nhìn thấy dãy số lóe lên trên màn hình điện thoại, anh mìm cười lắc đầu.
“Alo, mẹ à.”
“An Lan, con đến Hải Thành chưa?”
“Con đến rồi.”
“Mi Mi đâu?”
Hạ An Lan đưa mắt nhìn về hướng Tô Ngưng Mi rời đi, xe đã đi mất hút rồi: “Con vừa bố trí xe, đưa em ấy về Tô Thành rồi.”
“Nhanh như vậy đã đi rồi à. Con không tiễn con bé à?” Bà Hạ ở đầu điện thoại bên kia nuối tiếc. Cơ hội tốt như vậy, sao con trai mình lại không biết quý trọng chứ?
Hạ An Lan mỉm cười bất đắc dĩ: “Mẹ, con đã cho người đưa em ấy về rồi.”
Làm sao anh không hiểu ý mẹ mình chứ? Nhưng mà, anh vẫn còn phải đi làm. Thân là thị trưởng, sao có thể vô duyên vô cớ đột nhiên rời khỏi thành phố một ngày được. Hôm nay anh còn rất nhiều việc chưa xử lý, anh phải quay về làm thêm giờ.
“Để người khác đưa về và đích thân con đưa về, giống nhau sao? Con cũng thật là, dù sao cũng phải đích thân đưa Mi Mi về chứ. Trên máy bay không bắt nạt người ta chứ?”
Hạ An Lan kiên nhẫn nói: “Mẹ đã dặn con phải chăm sóc tốt cho em ấy, con đâu dám bắt nạt em ấy chứ. Nếu mẹ không tin mẹ có thể tự hỏi em ấy.”
“Các con không cãi nhau chứ?”