Tâm tình Tô Ngưng Mi vô cùng kích động, hoan hô hoan hô, trời ạ, ông trời cũng không thể tốt đẹp như thế này. Nhưng mặc dù trong lòng đang muốn lâng lâng bay bổng thế nào, trên mặt Tô Ngưng Mi cũng vẫn phải thể hiện bộ dạng lo lắng: “Tính tình của Thính Phong thế nào, anh cũng biết rồi đó. Tính tình thằng bé rất kém, không nhiều người có thể chịu được tính cách của nó, trong nhà Tiểu Ái có người lớn, trẻ nhỏ. Em ấy còn đang mang thai nữa, em lo là...”
Nhạc Thính Phong bĩu môi, diễn đạt thật đó, diễn mà như thật vậy.
Cậu phát hiện ra một điều rằng, mẹ già của cậu, từ khi ở chung với Hạ An Lan đã trở nên càng ngày càng giảo hoạt rồi.
Không ngờ Hạ An Lan lại nói: “Chuyện này cũng không phải việc lớn gì, em cứ yên tâm. Hơn nữa, không phải với ai Nhạc Thính Phong cũng xấu tính đâu. Em xem xem, thằng bé đối xử với Thanh Ti tốt thế nào kìa.”
Hạ An Lan nói chuyện gì thì bất luận thế nào đi chăng nữa cũng sẽ thành hiện thực. Anh càng muốn khiến mọi người cảm thấy việc Nhạc Thính Phong chuyển trường là vô cùng ổn thoả.
Thứ nhất, thằng nhóc xấu xa này đủ hỗn láo.
Thứ hai, thằng nhóc này cũng có lá gan đủ lớn, sẵn sàng đánh nhau với mấy thằng nhóc xấu xa luôn quấy rầy Thanh Ti.
Thứ ba, thằng nhóc này thật ra đối xử với Thanh Ti cũng không tồi. Con bé cũng rất thích người anh trai này. Bình thường Thanh Ti cũng không có bạn đồng trang lứa nào để vui đùa cùng, như vậy, việc để hai đứa học cùng trường sẽ giúp Thanh Ti không phải chịu áp lực lớn như thế ở trường học.
Nhạc Thính Phong muốn đập bàn, này này này, mắt nào của chú thấy tôi đối xử với Thanh Ti tốt lắm chứ, rõ ràng là tôi vô cùng không kiên nhẫn với cô bé đó nhá!
Hạ An Lan cầm tay Tô Ngưng Mi, dịu dàng nói: “Thanh Ti ở trường bị bạn cùng lớp bắt nạt. Con bé là một tiểu cô nương, bên cạnh nhất định phải có người bảo vệ mới đúng chứ. Huống hồ, tình huống của chúng ta thế nào, hẳn là em cũng rõ ràng phải không. Thính Phong không có khả năng tiếp tục ngây ngốc ở lại Lạc Thành bao lâu nữa. Cho dù thằng bé có chuyển trường đến Hải Thành thì.... không đầy hai năm nữa, anh sẽ được điều động về thủ đô. Đến lúc đó, thằng bé kiểu gì cũng sẽ phải chuyển trường một lần nữa. Một khi đã như vậy thì hà tất phải lăn qua lăn lại như thế, cứ trực tiếp chuyển trường cho Thính Phong tới thủ đô có phải hơn không. Anh biết là em luyến tiếc thằng bé, nhưng mà... không đầy hai năm nữa, chúng ta sẽ được đoàn tụ cùng nhau, như vậy thời gian cách xa cũng không lâu lắm, phải không?”
Tô Ngưng Mi làm bộ suy tư một lát rồi gật đầu: “Anh nói cũng có vẻ... rất có đạo lý mà... Nhưng... chuyện này... cứ quyết định như vậy sao?”
Tô Ngưng Mi đâu có lo lắng gì về chuyện phải xa cách đâu. Giờ phương tiện giao thông thuận tiện như vậy, muốn gặp mặt chuyện trò là chuyện vô cùng đơn giản.
Về phần con trai mình, ha ha, Tô Ngưng Mi cảm thấy nếu để thằng bé ở cùng với Thanh Ti cùng Tiểu Ái và Du Dực, lại được hai ông bà Hạ gia quản thúc thì thằng bé tuyệt đối sẽ thành thật hơn nhiều so với việc để nó đi theo cô. Có lẽ đến khi cô gặp lại nó, con trai thân yêu của cô thật sự sẽ trở thành một thiếu niên trẻ tuổi siêu cấp anh tuấn đẹp trai tài giỏi ấy chứ.
Tưởng tượng như vậy khiến Tô Ngưng Mi cảm thấy trong lòng muốn nở hoa luôn.
Tô Ngưng Mi càng nghĩ càng cảm thật chủ ý này thật sự không tồi chút nào. Rốt cuộc cô cũng có thể không phải luôn âu sầu lo lắng về chuyện học hành của con trai mình, cũng không cần phải lo lắng việc Thanh Ti bị người khác cướp mất, đúng là nhất cử lưỡng tiện mà, haha, quả thật là rất rất tốt nha.
Đúng là người đàn ông của cô có khác, nghĩ được biện pháp vi diệu như vậy.
Hạ An Lan thấy Tô Ngưng Mi đã đồng ý, trong lòng thở ra một hơi. Anh còn lo là mọi chuyện sẽ không suôn xẻ chứ: “Ừ, cứ như vậy đi, mai anh sẽ cho người đi làm thủ tục chuyển trường cho Thính Phong.”
Tô Ngưng Mi lại nhớ ra một chuyện: “À mà đúng rồi, em còn chuyện này thắc mắc này. Thanh Ti giờ mới đang học tiểu học, Thính Phong lại đang học trung học, hai đứa làm sao có thể học cùng trường được chứ? Làm sao Thính Phong có thể bảo vệ được Thanh Ti chứ?”
“Chuyện này em cứ yên tâm, anh đã báo Du Dực tìm hiểu trước rồi rồi, Thanh Ti giờ đang học tiểu học nhưng đối diện không đầy 200m là một trường Trung học rất tốt ở thủ đô. Như vậy hai đứa chúng nó có thể cùng đi học.”
“Vậy sao, nếu thế thật thì tốt quá đi...”