Thanh Ti gật đầu: “Vâng ạ, nhưng mẹ nói em vẫn chưa đến.”
“Không biết chừng, nguyện vọng của con sắp trở thành hiện thực rồi.”
…
Đến bệnh viện, lấy số xếp hàng, đợi nửa tiếng cuối cùng cũng đến lượt.
Bác sĩ hỏi han tình hình Nhiếp Thu Sính, cô thành thật trả lời.
Bác sĩ hỏi cô: “Kinh nguyệt chậm bao lâu rồi.”
Bàn tay Nhiếp Thu Sính bắt đầu nắm chặt, dè dặt trả lời: “Tháng trước không thấy có, tháng này đáng nhẽ phải có rồi, nhưng chắc là trễ.”
Bác sĩ gật đầu, hỏi tiếp: “Đã kết hôn chưa?”
“Đã.. kết hôn rồi, chồng tôi đưa tôi đến đây.” Nhiếp Thu Sính cảm thấy lưỡi mình sắp cứng ngắc lại rồi.
Bác sĩ hài lòng gật đầu, rồi bảo cô đi xét nghiệm nước tiểu.
Trong lúc chờ đợi, Nhiếp Thu Sính căng thẳng chết đi được. Cô căng thẳng khiến Du Dực ngồi bên cạnh cũng không yên, “Có chuyện gì vậy, chắc không phải vấn đề nghiêm trọng chứ?”
Nhiếp Thu Sính lắc đầu: “Không đâu.”
“Thế sao em lại căng thẳng thế này.” Đã lâu rồi Du Dực không thấy Nhiếp Thu Sính căng thẳng như vậy. Hiện giờ anh vẫn không biết gì cả, trong lòng vừa sốt ruột vừa lo lắng.
“Em… căng thẳng à?”
“Em xem trán với lòng bàn tay của em đầy mồ hôi kia.”
Nhiếp Thu Sính giơ tay ra, thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm, sờ lên trán, cũng toàn là mồ hôi, “Ôi, chắc là..có… có chút.”
“Rốt cuộc thì có chuyện gì vậy? Em nói thật cho anh biết.”
Nhiếp Thu Sinh nuốt nước bọt: “Một lát, một lát nữa là biết rồi.”
Cuối cùng y tá cũng gọi đến tên cô: “Nhiếp Thu Sính.”
Nhiếp Thu Sính đứng bật dậy, Du Dực vội vàng đi theo cô.
Ngồi trước mặt bác sĩ, bác sĩ nói với Nhiếp Thu Sính: “Có thai rồi, hiện giờ đã bảy tuần, buồn nôn là phản ứng bình thường, đừng lo.”
Nhiếp Thu Sính đã có sự chuẩn bị từ trước, nhưng khi nghe thấy chính mồm bác sĩ nói ra, vẫn cảm thấy cực kỳ bất ngờ vui sướng, một lúc sau mới phản ứng lại: “Thật… thật ạ…”
Du Dực lúc ấy đang đứng đằng sau cô, vốn dĩ căng thẳng đến nín thở, kết quả nghe thấy hai từ có thai.
Lúc đó anh cảm thấy như vừa bị một tia sét đánh trúng, thế giới trước mắt bỗng chốc trở nên vô hình, không nghe thấy gì nữa cả, đứng sững người bất động tại chỗ.
Có--- thai???
Bác sĩ đang dặn dò Nhiếp Thu Sính những điều cần chú ý: “Tốt nhất là cô nên đi kiểm tra tỉ mỉ, có thai vẫn nên kỹ càng một chút, hơn nữa cơ thể cô vốn dĩ không được tốt, mấy tháng đầu cần phải chú ý an thai, ăn uống bổ dưỡng một chút.”
Nhiếp Thu Sính gật đầu liên tục: “Vâng.. vâng, tôi nhất định sẽ chú ý…”
Đứa con này, cuối cùng cũng đến, đến mà không báo trước, cô vẫn không thể nào tin được.
Bác sĩ nói với Du Dực: “Là chồng, thời gian này nhất định phải chăm sóc vợ thật tốt.”
Anh vẫn đứng sững ở đó, không phản ứng gì cả, giống như một hòn đá vậy. Nhiếp Thu Sính vội vàng bấu anh hai cái. Anh vẫn không phản ứng. Cô tiếp tục lay lay anh: “Chồng ơi.. chồng…”
Không có cách nào khác, Nhiếp Thu Sính đành phải gọi to: “Du Dực…”
Du Dực giật bắn mình, tỉnh lại.
Sắc mặt anh có phần trắng bệch, nói năng lắp bắp, hỏi bác sĩ: “Vợ… tôi, thật sự… có thai rồi?”
Bác sĩ đẩy kính lên: “Cho đến hiện nay, máy móc của bệnh viện chúng tôi chưa sai bao giờ.”
Du Dực bỗng nhiên lảo đảo người, Nhiếp Thu Sính lo lắng vội vàng đỡ lấy anh: “Anh sao vậy?”
“ Chân anh... mềm nhũn.”