Trong lòng Hạ Như Sương thầm nghĩ, có lẽ Hạ An Lan sẽ lờ chuyện của cô đi, dù sao thì làm ầm ĩ lên, mặt mũi nhà họ Hạ cũng không đẹp đẽ gì, cho dù là vì nhà họ Hạ, anh cũng sẽ giúp cô ta.
Nghĩ như vậy, Hạ Như Sương mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, cô ta chưa kịp thở xong thì người của cục cảnh sát đã tìm đến nhà.
Lúc đó hai ông bà nhà họ Du cũng đang ở nhà, người giúp việc hoảng hốt chạy từ ngoài vào, nói cảnh sát đến rồi.
Điều này khiến hai ông bà Du vô cùng ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên của bọn họ là, chắc không phải đến điều tra buôn lậu chứ?
Hạ Như Sương vừa nghe thấy, mặt đã trắng bệch.
Rất nhanh, cảnh sát bước vào, hai người mặc cảnh phục tiến thẳng đến trước mặt Hạ Như Sương: “Bà Hạ Như Sương, chúng tôi là người của cục cảnh sát Hải Thành, về vụ án của lão Đao Triệu Đức Thắng, có một số tình hình cần hỏi bà, mời bà phối hợp cùng đi với chúng tôi đến cục cảnh sát.”
Tên thật của lão Đao là Triệu Đức Thắng, biệt hiệu là lão Đao.
Hai ông bà Du sững sờ, lần lượt quay đầu nhìn Hạ Như Sương, ánh mắt như muốn đào xuyên một cái hố trên người cô ta.
Từ bao giờ con dâu của bọn họ lại có dính dáng đến lão Đao, tên trùm xã hội đen hung tợn ấy?
Cơ thể Hạ Như Sương thầm run rẩy, máu trên mặt gần như đã không còn.
“Tại sao lại tìm đến tôi, tôi không có chút liên quan gì đến vụ án này.” Hạ Như Sương hết sức khống chế giọng nói của mình, không thể tỏ ra run sợ.
Cô ta tự nói với mình không được hoảng, hai ông bà già chết tiệt kia vẫn đang ở đó, tuyệt đối không để bọn họ biết cô ta đã từng ngủ với lão Đao được.
Cảnh sát nói: “Có quan hệ hay không, không phải do bà nói, chúng tôi căn cứ vào chứng cứ đã điều tra được, mong bà phối hợp.”
Hạ Như Sương nắm chặt tay hừ lạnh, hất cằm nói: “Các anh biết tôi là ai không? Muốn đem tôi đến cục cảnh sát, thì gọi điện thoại cho anh tôi Hạ An Lan trước đã.”
Sắc mặt cảnh sát vẫn không hề thay đổi: “Xin lỗi, bà Hạ, Thị trưởng Hạ sớm đã đưa ra chỉ thị, vụ án của lão Đao cho dù liên quan đến ai cũng phải xử lí công khai, ai thiên vị sẽ xử lí người đó.”
Hạ Như Sương nghiến răng, Hạ An Lan khốn khiếp, lại có thể… thực sự mặc kệ hết mọi chuyện, ngang nhiên để cảnh sát bắt cô ta đi, cơ bản không cần biết cô ta ở nhà họ Du sẽ thế nào.
“Được... được, tôi cũng muốn xem xem, ai trong các người dám xử lí tôi.”
Cô ta quay đầu nói với ông bà Du: “Ba mẹ, hai người cứ yên tâm, cây ngay không sợ chết đứng, con không sợ bị điều tra.”
Trong mắt hai người cảnh sát lộ vẻ khinh bỉ, lại còn cây ngay không sợ chết đứng, ha ha… đã ngủ với nhau rồi, lại còn ngay thẳng?
Hai ông bà Du đều trọng thể diện, con dâu có khả năng có liên quan đến lão Đao, hai người cảm thấy thể diện của mình sắp không biết để vào đâu, cơ bản không thèm để ý đến Hạ Như Sương.
Bọn họ hỏi cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát à, nó… phạm phải tội gì rồi?”
“Bây giờ vẫn chưa rõ, đợi điều tra rõ ràng đã.”
Bà Du nói: “Con dâu tôi... dù sao cũng là em gái Thị trưởng, như thế này không hay lắm?”
Cảnh sát bộc lộ lập trưởng xử lí công bằng khách quan: “Xin lỗi, Thị trưởng Hạ trực tiếp ra mệnh lệnh, bất cứ ai đều không được thiên vị, nếu như lúc này, ông vì che đậy cho em gái đi ngược lại những lời mình đã nói thì… không còn là tác phong của Thị trưởng Hạ nữa rồi.”
Sau khi Hạ Như Sương bị dẫn đi, trên đường từ nhà đến cục cảnh sát, cô ta đều không ngừng nhấn mạnh: tôi phải gọi điện cho anh trai tôi.
Cảnh sát để cho cô ta gọi, gọi rất lâu mới có người nghe máy, là thư kí nghe, cô ta nói: “Tôi phải nói chuyện với anh trai tôi.”
Thư kí trực tiếp trả lời: “Thị trưởng rất bận, không có thời gian.”
“Bao giờ có thời gian?”
“Thị trưởng nói rồi, chỉ cần có liên quan đến cô, thì vĩnh viễn không bao giờ có thời gian.”