Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1582: Chương 1582: Xin lỗi, tôi không có cha




Đội trưởng Thái nói với hắn rằng có khả năng bị bắt cóc, ba hắn mắng hắn té tát, bản thân hắn cũng cực kỳ sợ hãi, thế nên từ sáng đến tối đều bận bịu đi tìm con, không dám ngơi nghỉ.

Sau đó vẫn không tìm được, chán nản uống rượu giải sầu, cả ngày đều chau mày lo lắng sợ hãi sẽ không tìm thấy Lộ Tu Triệt nữa. Thế nên hắn lại càng không có tâm trí đâu nghĩ đến chuyện của hai mẹ con Dư Mộng Nhân.

Mặc dù sau đó đã có tin tức về Lộ Tu Triệt, nhưng không hề khiến người ta bớt lo chút nào, ngược lại còn dằn vặt Lộ Hướng Đông tưởng như chết đi được, ai biết được rằng người cứu Lộ Tu Triệt lại là nhà họ Hạ.

Lộ Tu Triệt bận xin lỗi, bận chuộc tội, bận bị ba mình đánh, cứ như thế, lại càng không nhớ đến Dư Mộng Nhân và Dư Viễn Phàm.

Nếu không phải vì tin nhắn hôm nay của Dư Mộng Nhân, có lẽ phải một thời gian dài về sau, Lộ Hướng Đông sẽ không nhớ đến cô ta.

Đến nhà Dư Mộng Nhân, nhìn thấy cậu thiếu nhiên đột ngột xuất hiện, Lộ Hướng Đông mới bỗng chốc nhớ ra, ôi, suýt nữa thì quên mất cậu con trai lớn còn chưa được gặp mặt.

Dư Viễn Phàm lùi về sau một bước: “Cha? Xin lỗi, tôi không có ba, nửa đêm canh ba ông xông vào nhà tôi, rốt cuộc muốn làm gì?”

Lộ Hướng Đông vội vàng giải thích với cậu ta, nhưng cậu thiếu niên cơ bản không hề động lòng, khi nói đến ba mình, thậm chí trên mặt cậu còn lộ vẻ châm biếm.

Lộ Hướng Đông quay đầu lại nói với Dư Mộng Nhân: “Mộng Nhân, đây là Tiểu Phàm có phải không? Em mau giải thích cho con biết, anh là ba của nó, em mau nói cho nó biết…”

Dư Mộng Nhân ngậm miệng không muốn nói, mặt để lộ vẻ mệt mỏi rã rời, cô đáp: “Anh về đi, tôi đã nói rồi, giữa chúng ta đến đây là kết thúc. Còn về việc nó có phải là con trai anh không, thì không còn quan trọng nữa, anh không thiếu con trai. Nhưng tôi thì khác, tôi đã không thể nào tiếp tục làm mẹ một lần nữa, tôi chỉ có một đứa con này.”

Sự chua xót vang lên trong từng câu từng chữ mà Dư Mộng Nhân thốt ra khiến Lộ Hướng Đông càng cảm thấy mình quá khốn nạn, để hai mẹ con họ ở ngoài nương tựa vào nhau suốt bao năm nay, nhưng hắn lại không hề biết gì cả.

Nhất là Dư Mộng Nhân đến tuổi này rồi vẫn chưa kết hôn, ở cái thời buổi mà tư tưởng của mọi người còn rất khép kín này, không kết hôn, tự mình giúp hắn nuôi lớn một đứa con trai tốt đẹp thế này, còn hắn đã đối xử thế nào với cô? Không ngờ hắn lại còn đánh cô đến sảy thai!

Lộ Hướng Đông đưa tay lên tát cho mình cái nữa: “Anh thật sự quá khốn nạn rồi.”

“Dư Mộng Nhân, trước đây, là anh có lỗi với hai mẹ con, nhưng lần trước anh đánh em thực sự là vì muốn bảo vệ em, anh còn không qua khỏi thủ đoạn của ông già, huống hồ là em? Em xem vết thương trên người anh này….” Lộ Hướng Đông vội vàng vạch áo mình lên cho hai mẹ con họ xem.

Những vết thương sau lưng hắn quả thực rất đáng sợ, ngang dọc đan chéo vào nhau, có vết đã thành sẹo, có vết đen đen tím tím, trông rất khiếp.

Hắn tỏ vẻ nhọc nhằn nói: “Em xem đó đều do ông lão đánh. Hôm em đến tìm anh, anh về nhà rồi suýt nữa bị ông lão đánh chết, hôm qua vừa mới đi lại được. Mộng Nhân, anh không hề lừa em…”

Dư Mộng Nhân nhìn những vết thương trên người anh ta, mặt rõ ràng lộ vẻ kinh hãi, đây lại không phải trả vờ.

“Anh... anh… sao lại đến nỗi ấy?”

Lộ Hướng Đông nhìn thấy biểu cảm thả lỏng của Dư Mộng Nhân, thở dài, bất lực nói: “Haizz, ở nhà, ông lão đúng là một tay che cả trời, hơn nữa bây giờ ông lão ở lại nhà, anh vốn dĩ định đợi ông nguôi giận rồi liên lạc với em sau, đợi qua quãng thời gian này rồi lại nghĩ cách, ai ngờ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.