Cho nên, số tiền này... tất nhiên không cần phải để anh thiệt thòi, để anh không đủ tiền tiêu.
Du Dực sững sờ một lúc, vui mừng ôm chặt lấy Tiểu Ái: “Anh biết là vợ là tốt nhất mà, thương anh nhất.”
“Ây da...”Tiểu Ái đột nhiên kêu lên một tiếng.
Du Dực cũng cảm nhận được, cái bụng căng tròn của Tiểu Ái bỗng lồi lên một cục, nhóc con ở bên trong không chịu an phận rồi.
Du Dực đưa tay đặt lên bụng của Tiểu Ái, nhẹ nhàng sờ bụng, giọng nói có chút hung dữ: “Nhóc con lại đạp em rồi, vợ à em cố chịu đựng thêm chút nữa, sắp rồi, đợi nó ra ngoài, em xem anh sẽ xử lý nó thế nào.”
Cái thai trong bụng dường như nghe hiểu những lời Du Dực nói, lập tức bất động.
Tiểu Ái vỗ vỗ tay Du Dực: “Được rồi được rồi... anh đừng có nói những lời dọa dẫm đó, làm con sợ rồi.”
Du Dực nghiêm túc nói với Tiểu Ái: “Anh thấy nhóc con này chính là thiếu dạy dỗ, vợ à, anh nói em nghe nó là con trai, không phải là con gái đâu, em không được quá nuông chiều nó, sau này việc dạy dỗ nó em đừng bận tâm, giao cho anh.”
Những lời này, Du Dực không chỉ nói một lần, Tiểu Ái gật đầu: “Được được, giao hết cho anh.”
Du Dực hôn một cái lên má cô: “Anh đi lấy thau nước nóng cho em rửa chân.”
Tiểu Ái mỉm cười nhìn anh đi vào trong, cô cúi đầu xoa xoa cái bụng tròn của mình, những ngày tháng này có lẽ là do Thượng Đế thấy cuộc đời cô trước đó quá khổ cực, cho nên mới để cô ở lại bù đắp cho cô.
Bên cạnh có chồng, có người thân, ngày tháng bình yên, còn gì có thể tốt hơn bây giờ được đây?
Tiểu Ái của hiện tại đã rất ít nghĩ tới những việc trước đây, rất ít nghĩ tới những việc xảy ra trước khi sống lại, những thứ đã qua đi đều dường như là một cơn ác mộng.
Còn Du Dực chính là đầu nguồn đã kéo cô khỏi cơn ác mộng đó, giúp cô xóa tan bóng tối, mang đến ánh sáng, cho cô một cuộc sống mới, cho cô hạnh phúc
Không lâu sau đó, Du Dực bưng một thau nước nóng vào.
Đặt nước nóng xuống cạnh chân Tiểu Ái: “Nào vợ, rửa chân.”
Tiểu Ái bây giờ đã không thể cúi xuống rửa chân được, lúc tắm, Du Dực đã đòi ở bên cạnh chăm sóc, còn về việc rửa chân mỗi ngày, Du Dực tất nhiên đều phụ trách.
Đùi và chân của cô bị phù rất nặng, bàn chân vỗn rất nhỏ và thon thả, bây giờ giống như bột mì đã lên men, phồng lên, tròn vo, nhìn có vẻ rất đáng yêu.
Có điều, Du Dực nhìn thấy lại chỉ thấy đau lòng, những đôi giày trước đó của Tiểu Ái đều không thể đi nữa rồi, bây giờ phải đi đôi giày cỡ to hơn trước kia đến hơn cả hai số.
Anh nâng chân của Tiểu Ái lên, vẩy một chút nước nóng lên chân cô, để cô thích ứng với nước ấm trước.
“Thế nào, nước đủ ấm không?”
“Vâng, vừa đủ.”
Du Dực nâng hai chân cô nhẹ nhàng đặt vào trong thau nước, thành thục giúp Tiểu Ái rửa chân.
Lúc đầu anh còn có chút không quen tay, nước không phải nóng thì là lạnh, bây giờ làm nhiều rồi, nước ấm mỗi lần đều có thể điều chỉnh vừa đủ.
Tiểu Ái gọi một tiếng: “Chồng...”
“Ừ.”
“Anh... có thích cuộc sống hiện tại không?”
Du Dực gật đầu: “Thích chứ, đương nhiên là thích, cuộc sống hiện tại là cuộc sống mà anh muốn có nhất, trước đây còn không dám nghĩ tới.”
Cuộc sống bây giờ, tốt cũng không thể tốt hơn được nữa, giống như hàng nghìn hàng vạn cặp vợ chồng khác sống trong thành phố, ra khỏi nhà đến công ty, về nhà cùng vợ ăn cơm rồi ngủ.
Cuộc sống bình thường này hạnh phúc biết mấy, nước chảy nhỏ dòng chảy sẽ dài, dần dần chảy theo từng ngày tháng, sau đó cứ thế từng ngày từng ngày trôi qua như vậy, Du Dực mong cả đời này cứ thế mà không thay đổi, cuộc sống này, anh yêu, đồng thời theo đuổi.
Tiểu Ái gật đầu: “Em cũng vậy!”