Boss Là Nữ Phụ

Chương 1851: Chương 1851: Ám dạ huyết chú (5)




Cảnh Mộ và nam sinh đeo khuyên tai đầu lâu bị nhốt vào một căn phòng, vốn định dạy dỗ một phen rồi thả chạy. Hiện tại một tháng bọn họ cũng có thể gặp mấy vụ thanh niên trẻ quấy rầy người thi hành công vụ.

Nhưng mà sau khi cảnh sát ghi chép xong thì lại được báo là chuyển sang giam giữ hai người họ vì hành vi giết người.

Cảnh sát: “???” Không phải chỉ là báo án giả thôi à?

Cảnh Mộ và nam sinh đeo khuyên tai đầu lâu hoàn toàn không ngờ được rằng Thời Sênh đã quay lại toàn bộ quá trình, còn ghi âm chuyện sau đó nữa.

Nam sinh đeo khuyên tai đầu lâu tỏ vẻ chưa thấy ai có hành vi đê tiện như thế cả.

“Cô ta đã tính toán báo cảnh sát từ đầu rồi đúng không?” Nam sinh đeo khuyên tai đầu lâu nghe xong Cảnh Mộ miêu tả lại hoàn cảnh lúc đó thì rên lên một tiếng, “Cậu nói là cô ta đã từng nhìn thấy huyết tộc rồi à? Thế đã ký hiệp nghị chưa? Cô ta còn dám báo cảnh sát là thế nào hả?”

“Việc này chẳng phải là bảo cậu làm sao?” Cảnh Mộ liếc nhìn nam sinh đeo đầu lâu, còn không biết xấu hổ mà đi hỏi hắn à.

“Một ngày tôi phải xử lý bao nhiêu là chuyện như thế, bố ai mà nhớ được chứ?”

“Chuyện lần trước xảy ra ở trường của tôi, trong số người bị hại có cô ta.”

“Ở trường á?” Nam sinh đeo khuyên tai đầu lâu gãi đầu, “Tôi nhớ ra rồi, tôi có phái người tới bệnh viện nhưng chưa gặp được người, sau đó nhiều việc quá nên quên xừ mất.”

Hai người trừng mắt với nhau, giờ phải làm sao đây?

Đây là lần đầu tiên bọn họ bị bắt vào ngục đấy!

...

Thời Sênh cung cấp chứng cứ xong, chứng minh mình không có liên quan gì tới chuyện này, chỉ đơn thuần là đi ngang qua mà thôi, thế là cô được thả ra khỏi Cục Cảnh sát.

Đương nhiên...

Nhân viên phụ trách vụ án này cũng rất khó hiểu, đây là nhân chứng đầu tiên bọn họ gặp mà có thái độ trấn định như thế này.

Vụ án này quả thực có hơi cổ quái.

Thời Sênh ra khỏi Cục Cảnh sát liền quay về biệt thự, nhưng cô lại phát hiện không mở được cửa lớn, cả chìa khóa và mật khẩu đều không khớp. Cô nghĩ một chút liền biết ngay là ai làm.

Cô vòng ra phía sau, mở cửa sổ trèo vào phòng mình.

Hôm sau.

Thời Sênh rời giường đi xuống nhà liền nghe thấy có tiếng nói vọng lên.

“Tiểu Ninh, con ăn nhiều thêm tí nữa. Con nhìn con đi, mới về có mấy ngày mà đã thành cái dạng này.”

“Mẹ, mẹ toàn nói quá lên, con đâu có gầy như thế chứ?”

“Con đau thì mẹ xót, lúc mẹ không ở bên cạnh con, lúc nào mẹ cũng thấy lo lắng hết.”

“Ôi chao, con biết rồi, mau ăn đi.”

Thời Sênh trợn trừng mắt, đi xuống lầu. Cửa phòng ăn không đóng, người bên trong nghe thấy có âm thanh nên nhìn về phía cô.

“Trì Tây, con vào bằng cách nào hả?” Một người phụ nữ đẹp đẽ ngồi bên cạnh Trì Ninh, vẻ mặt nghiêm khắc và không kiên nhẫn, hoàn toàn không phải cùng một bộ dáng với người ăn nói nhỏ nhẹ vừa rồi.

“Cạy cửa sổ chứ sao.” Thời Sênh ngồi xuống sofa, lấy một quả táo và bắt đầu gặm, “Con cũng có biết thuật xuyên tường đâu.”

Cạy... cạy cửa sổ?

Bà Trì vỗ mạnh lên bàn một cái, “Trì Tây, con càng ngày càng không có quy củ rồi đây, mấy năm gần đây thả con ở trong nước nên tính tình cũng bướng bỉnh hơn phải không, đứng lên ngay cho mẹ!”

Trì Ninh ngồi bên cạnh vui vẻ khi thấy người khác xui xẻo, chờ xem bà Trì dạy dỗ Thời Sênh.

Thời Sênh cắn quả táo, không hề nhúc nhích, “Con bướng bỉnh đấy, mẹ có thể làm gì nào, đuổi con ra khỏi nhà này chắc?”

Trong bắt bà Trì như có lửa giận đang thiêu đốt. Bà ta đi ra khỏi nhà ăn, dừng ngay trước mặt Thời Sênh, trừng mắt lên: “Trì Tây, mày đang cãi láo với mẹ đúng không, ở Trì gia này không có chỗ cho mày nói chuyện nhé.”

“Vậy bà đuổi tôi ra khỏi nhà luôn đi.” Thời Sênh dựa lưng vào ghế sofa, ngửa đầu nhìn bà Trì.

Trong mắt cô cực kỳ yên tĩnh, tia nắng ban mai rơi vào mắt cô làm ánh lên một tầng ánh sáng màu vàng nhưng hoàn toàn không có một chút ấm áp nào, khóe miệng còn nhếch lên làm cho bà Trì có cảm giác bị nhìn thấu tận tâm can.

“Trì Tây, mày đừng có nghĩ là tao không dám nhé?” Bà Trì cao giọng để che giấu sự thất thố của bản thân.

Bà ta lại bị một con nhóc con làm cho sợ hãi sao?

Mà con nhóc này còn là con gái của mình nữa chứ?

Trì Tây là người như thế nào, bà Trì hiểu rất rõ. Ở trước mặt bà ta, con bé chưa bao giờ dám tranh luận thế này. Hôm nay con nhóc này ăn gan hùm mật gấu rồi.

Thời Sênh cười như không cười, “Đừng nói mà không làm, bà cứ việc đuổi tôi ra ngoài đi, đuổi được coi như tôi thua.”

Bà Trì tuyệt đối sẽ không đuổi cô đi.

Đừng hỏi tại sao.

Đây là vấn đề rất nông cạn.

Bọn họ không thích nguyên chủ nhưng vẫn nuôi cô đến bây giờ, đó là vì họ đang chờ đến thời cơ thích hợp, dùng nguyên chủ để đổi lấy một giao dịch có lời nhất, đây là bản chất của thương nhân.

Dù cho cô có là một kẻ bỏ đi thì cũng phải là kẻ bỏ đi có thể lợi dụng được, cho đến khi cô không còn giá trị lợi dụng nào nữa thì thôi.

Tất nhiên là bà Trì không dám đuổi Thời Sênh đi. Bà ta nói thế chỉ để dọa cô mà thôi, nhưng Thời Sênh không tiếp chiêu nên bà ta lập tức lâm vào tình cảnh cực kỳ xấu hổ.

Tốt xấu gì cũng là người phụ nữ đã trà trộn nhiều năm trong thương trường, bà Trì nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, lảng sang chuyện khác: “Trì Tây, mày đừng có nói bằng cái giọng đó với mẹ. Mẹ hỏi mày, tại sao lại ức hiếp Tiểu Ninh hả?”

“Đáng đời nó.”

Bà Trì: “...”

Đây thật sự là đứa con gái luôn ngoan ngoãn, cẩn trọng ở trước mặt bà ta sao?

Bà ta nhìn Thời Sênh đầy nghi hoặc, không phải trúng tà gì đó rồi chứ?

Bà Trì cau mày quát lên, “Nó là em của mày, mày làm chị mà không có dáng vẻ của chị. Sao có thể ức hiếp em mình được chứ hả?”

Thời Sênh nhún vai, cười vô cùng ác liệt: “Tôi ức hiếp nó thì sao hả? Lúc nó ức hiếp tôi, chẳng phải bà cũng không nói gì sao?”

Bà Trì buột miệng thốt lên: “Mày mà đòi so với nó được à?”

Thời Sênh tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc, “Thế thì phải làm sao đây, chẳng lẽ bà còn muốn giúp nó bắt nạt lại tôi à?”

Bà Trì tức giận, nghiêm khắc quát: “Xin lỗi Tiểu Ninh ngay!”

“Xin lỗi ư?” Trước kia, mỗi lần nguyên chủ bị bắt nạt, sao bà không đứng ra bắt Trì Ninh xin lỗi hả? Không xin lỗi thì cũng thôi đi, còn đổ hết mọi cái sai lên người nguyên chủ nữa.

Đúng là ngày nào cũng có thể gặp được cực phẩm!

Độ cong khóe miệng Thời Sênh càng tăng thêm, “Thế thì bà cứ đuổi tôi ra khỏi nhà luôn đi.”

Bà Trì: “...”

Thời Sênh ném cái hạt táo xuống, rút khăn giấy lau tay, đứng lên nhìn thẳng vào bà Trì: “Đừng nghĩ là tôi dễ bắt nạt như trước đây nữa. Chuyện tối hôm qua mà còn xảy ra thì tôi sẽ phá tan cái nhà này luôn. Mà nó thì... Nếu còn dám chọc vào tôi, tôi sẽ không cam đoan không cắt mất bộ phận nào đó trên thân thể của nó đâu.”

Tầm mắt Thời Sênh đảo qua đảo lại hai vòng trên người Trì Ninh, ánh mắt đó thực sự làm người ta phải sợ hãi. Trì Ninh kẹp chặt hai chân theo bản năng.

Lâu lắm rồi Trì Ninh không có cảm giác này, ngay cả khi đối mặt với ông bà Trì cũng chưa bao giờ như thế.

Điều này làm cho cậu ta nhớ tới lần đầu tiên đi học, cảm giác khẩn trương, sợ hãi y như đang đứng trước thầy cô giáo.

Đương nhiên, hiện tại cậu ta không còn sợ nữa nhưng cảm giác đó đã khắc sâu vào trong ký ức rồi.

Thời Sênh xoay người đi lên lầu, để lại bà Trì đang ngây người và Trì Ninh bị dọa cho cứng đờ.

Chờ đến khi cô đi khuất rồi, Trì Ninh mới vội vàng đứng lên, “Mẹ, mẹ xem nó có thái độ gì kìa.”

Bà Trì hoàn hồn, thu lại vẻ mặt cổ quái, lập tức từ một người phụ nữ mạnh mẽ chuyển thành một người mẹ dịu dàng, “Tiểu Ninh, con đừng nóng giận, mẹ sẽ dạy dỗ nó giúp con. Trì gia này còn chưa tới lượt nó có quyền làm ầm ĩ lên.”

Con nhóc chết tiệt kia giờ đủ lông đủ cánh rồi nên dám bò lên đầu bà ta kiêu ngạo, không dạy dỗ nó tử tế một chút thì nó thật sự không biết thế nào là trời cao đất rộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.