Boss Là Nữ Phụ

Chương 525: Chương 525: Ảnh hậu hạng nhất (34)




Thời Sênh tuyệt không ngờ Cố Trì sẽ xuất hiện ở phim trường, còn ôm một bó hoa lớn như thế này.

Lực hút của nam thần MAX luôn rồi.

“Trời ơi, đẹp trai quá, còn đẹp hơn cả trên ảnh nữa.”

“Nam thần của nam thần thì phải đẹp trai là đúng rồi, như thế mới xứng với nam thần chứ.”

“Cũng đúng…”

“Không được rồi, muốn ngất quá…”

Giữa những tiếng la hét, bàn tán của các cô gái, Cố Trì đi tới trước mặt Thời Sênh.

Bó hoa lớn như làm nền cho khuôn mặt của hắn nổi bật hơn.

“Tặng em.” Cố Trì đưa bó hoa ra.

Thời Sênh cười và nhận lấy, túm lấy áo Cố Trì, Cố Trì cúi đầu một cách phối hợp.

Cánh môi chạm nhau.

Những tiếng kêu sợ hãi lại vang lên, còn có cả tiếng chụp ảnh tành tạch.

Không có gì bất ngờ, Thời Sênh lại lên top đầu.

Một đám fan đều cmt 999 ở bên dưới.

Đầu đề này quả thực không có áp lực lắm.

Trần Nguyên đã không còn hy vọng gì nữa, lên đầu đề thì cứ lên đầu đề đi, ít nhất cũng không phải chuyện xấu.

Trong phòng nghỉ, Thời Sênh đặt bó hoa lên bàn, “Sao anh lại tới đây?”

“Nhớ em.” Cố Trì không có ý che giấu tình cảm của mình.

“À, mấy hôm nay em cũng hơi bận.” Mấy hôm nay cô quay rất nhiều cảnh, buổi tối muộn mới trở về. “Buổi tối anh có ngủ không thế?”

Cố Trì nhìn đi chỗ khác, không đáp.

Ông biết ngay mà.

Vì Ôn Kiều bị thương nên đạo diễn đành quay những cảnh khác trước, Thời Sênh liền có chút thời gian rảnh rỗi.

Cô ra ngoài đi dạo với Cố Trì một vòng, sau đó lại lên top search.

Chúng fan của nam thần tỏ vẻ: nam thần đã nhận thầu top search của mọi ngày hết rồi.

Nghệ sĩ khác tỏ vẻ: sắc đẹp là vũ khí cứng rắn.



Buổi chiều, không biết hôm nay ai đem chuyện Tô Mộ Viễn và Cố Trì cùng tới phim trường ra so sánh trên mạng.

Bài đăng đại khái không có ác ý gì, nhưng người hâm mộ của hai bên đều bão nổi.

Tin lần trước bị Tô Mộ Viễn áp xuống lại bị khai quật lên, nói Ôn Kiều là kỹ nữ thủ đoạn, trèo lên giường của Tô Mộ Viễn.

Fan của Ôn Kiều lập tức đáp trả, nói chẳng phải Thời Sênh cũng lên giường của Cố Trì rồi sao?

Thân phận của Cố Trì cũng chẳng phải bí mật gì, tiểu thiếu gia của tập đoàn Hoàn Vũ, mỗi một sợi tóc trên người cũng có giá trị ngàn vàng.

Fan của Thời Sênh không phục, nam thần của bọn họ tuy ở bên Cố Trì nhưng nam thần cũng là người có thân phận, hơn nữa lúc yêu Cố Trì thì đã là diễn viên nổi tiếng rồi, cần phải lên giường của Cố Trì sao?

Fan của Ôn Kiều còn nói, không phải là ỷ vào gia đình có tiền bạc, nâng cô lên, nếu trong nhà nghèo khổ thì sao cô có thể nổi danh như vậy được?

Fan của nam thần cười lạnh, có tiền là lỗi của nam thần nhà họ sao? Nam thần ngày thường cũng không ỷ lại mình nhà giàu. Bản thân không được đầu thai vào chỗ tốt còn trách người khác sướng hơn mình. Các ngươi trâu bò như thế, sao không đi cứu vớt cả hệ mặt trời luôn đi.

Hai bên triển khai chém giết cực kỳ rộn ràng khiến cho vô số người lên mạng vây xem.

Trần Nguyên khóc ngập toilet.

#nghệ sĩ của tôi lại gây chuyện rồi#

Muốn xem kỹ thuật gây chuyện của ai tốt hơn ư?

Hãy tới Hoàn Vũ của nhà họ Cố mà tìm nam thần!

Hiện tại, Trần Nguyên tới công ty sẽ được hỏi thế này…

Đồng nghiệp A: Chị Trần, hôm nay nam thần có gây chuyện gì không?

Đồng nghiệp B: Chị Trần, nam thần lại lên top search rồi.

Đồng nghiệp C: Chị Trần, có thể nhờ nam thần mang nghệ sĩ của tôi lên top search được không?

Đồng nghiệp D: Chị Trần, nam thần bla bla bla…

Trận chiến xem ai trâu bò hơn hạ màn sau vài ngày vì các nhân vật chính không tham gia.

Làng giải trí là như thế, chỉ cần có đề tài mới mẻ liền rất nhanh có thể lên đầu đề.



Ôn Kiều quay lại đoàn làm phim, tiến độ quay vẫn chậm chạp như cũ.

Thời Sênh ôm di động chơi game, Ôn Kiều bị đạo diễn mắng.

Thời Sênh thật sự cảm thấy rất cảm thông cho Ôn Kiều.

Từ sau khi trở về, trạng thái của Ôn Kiều rất không thích hợp.

Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới cô, là tự cô ta đẩy mình vào trạng thái đó thôi.

“Cắt cắt cắt, hôm nay dừng ở đây đi.” Đạo diễn tức giận đập luôn cái loa trong tay.

Mọi người yên lặng nhìn về phía cái loa đã trở thành đồ phế thải.

Đạo diễn à, loa cũng rất đắt tiền đấy.

Ôn Kiều đi ngang qua người Thời Sênh, đột nhiên dừng lại một chút: “Lam Thâm, rốt cuộc tôi đắc tội cô ở chỗ nào?”

Thời Sênh: “…”

Chẳng lẽ không phải cô luôn thò chân chó ra cướp vai của bản cô nương đây sao?

Sao lại thành tôi bắt nạt cô rồi?

Bắt nạt cái quỷ ấy.

Thời Sênh tỏ vẻ không phục.

Nhưng cô còn chưa kịp nói gì, lại nghe Ôn Kiều nói bằng giọng cực kỳ kiên định: “Lam Thâm, tôi nhất định có thể nổi tiếng hơn cô, cô cứ chờ mà xem.”

“Vinh hạnh cho tôi quá!” Có thể được nữ chính đại nhân coi là mục tiêu phấn đấu, có thể không tự hào sao?

Lật bàn, tự hào cái lông ấy!

Nữ chính muốn công khai khiêu chiến đúng không?

Đến đi, công khai đánh nhau luôn!

Ôn Kiều rời đi với tinh thần phấn chấn đầy ý chí chiến đấu.

Thời Sênh bĩu môi, chuẩn bị chụp cảnh cuối cùng để về nhà.

Vừa hóa trang xong liền nhận được điện thoại của Cố Hạo, hỏi Thời Sênh có thể mang Cố Trì về nhà ăn cơm được không.

Thời Sênh hỏi hắn tại sao.

Cố Hạo nói hôm nay là sinh nhật của Cố Trì?

Sinh nhật của Cố Trì?

Biểu tình của Thời Sênh lập tức trở nên cổ quái.

Cô nhớ rõ ngày sinh nhật trên chứng minh thư của Cố Trì không phải hôm nay mà?

Thời Sênh về nhà, thấy cửa mở, bên trong là vô số thanh âm ồn ào.

Một đám loai choai đầu tóc đủ các màu đi lại trong phòng.

“Chị dâu về rồi.”

“Chào chị dâu.”

“Chào chị dâu.”

Đám côn đồ đều tươi cười chào hỏi Thời Sênh.

Những người này cũng không phải lần đầu tới đây, dù sao cũng có người phụ trách quản lý bọn họ nên Thời Sênh chẳng có ý kiến gì.

“Nữ thần, chị đã về rồi, em đang định gọi điện cho chị.” Lâm Trạch Nam đang ôm một đống quà do bọn đàn em mang tới, “Hôm nay là sinh nhật của lão đại, nữ thần định tặng lão đại cái gì?”

Thời Sênh: “…” Đúng thật là sinh nhật của Cố Trì ư?

Thời Sênh kéo Lâm Trạch Nam vào một góc: “Ngày sinh trên chứng minh thư của Cố Trì khác mà?”

“… Nên nữ thần không biết hôm nay là sinh nhật lão đại sao?”

Thời Sênh thành thực gật đầu.

Vừa rồi, lúc Cố Hạo nói cô còn không tin.

Lâm Trạch Nam nhìn trái ngó phải đề phòng như ăn trộm, sau đó kéo Thời Sênh vào WC.

“Việc này nói ra thì dài lắm, em nói ngắn gọn thôi. Ngày sinh của lão đại đúng là ngày trên chứng minh thư, nhưng mà hôm nay… là ngày giỗ của mẹ lão đại. Từ sau khi bác gái qua đời, lão đại nhất định chọn ngày này làm ngày sinh nhật.”

“Tại sao?”

Lâm Trạch Nam cảm thấy đau đầu, “Chị có biết mẹ của lão đại mất thế nào không?”

Thời Sênh lắc đầu.

Cô biết bà Cố đã mất, ông Cố vẫn không tái hôn, cũng không có người đàn bà nào bên ngoài.

“Chị đừng nói với lão đại là em kể cho chị nhé!” Lâm Trạch Nam càng cố đè thấp giọng, “Mười năm trước, bác gái và lão đại cùng bị bắt cóc, bác gái vì bảo vệ cho lão đại nên chịu hơn hai mươi nhát dao.”

Đột nhiên nghe thấy một chuyện như thế, Thời Sênh cực kỳ kinh ngạc.

Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Cho nên Cố Trì thành cái dạng ngày cũng có liên quan tới chuyện đó hả?”

Lâm Trạch Nam lắc đầu, “Chuyện này chỉ thay đổi duy nhất ở chỗ lão đại lấy ngày này làm ngày sinh nhật của mình thôi.”

Cố Trì từ nhỏ đã có cái bộ dạng này, vì thế người của nhà họ Cố cực kỳ quan tâm tới hắn, nhưng vẫn không thay đổi được gì.

Dường như hắn sinh ra đã không có cảm tình, không thân thiết với ai. Lâm Trạch Nam đi theo Cố Trì nhiều năm như thế cũng chưa từng thấy hắn cười hay tức giận ai bao giờ.

Dường như thứ mà người ta gọi là tình cảm chỉ là bụi bặm trong mắt hắn, chẳng có tác dụng gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.