Boss Là Nữ Phụ

Chương 1522: Chương 1522: Cẩm lạc kinh thu (8)




Thất hoàng tử thay mặt Bệ hạ đi tuần Tây Bắc, thời gian hồi kinh vừa khéo cùng lúc đội ngũ rước dâu của Cửu hoàng tử trở về, khó xử rồi đây.

Mọi người đều biết Thất hoàng tử bá đạo đã quen, nếu không nhường cho hắn vào thành trước, chỉ e sẽ lớn chuyện. Nhưng nếu để hắn vào thành trước, thì thể diện của nước Hạ đâu còn nữa?

Cho dù người ta có là công chúa đi hòa thân, thì cũng vẫn là công chúa một nước.

“Để người của Thất điện hạ đi bên phía Ngọ môn đi.” Yên Loan trầm giọng nói, “Ngươi nói cho Thất điện hạ biết, đây là đội ngũ hòa thân, không phải là người của bản điện hạ.”

“Vâng.”

Người đó đi truyền lời, nhưng quay lại rất nhanh, sắc mặt khó coi, “Bên Thất điện hạ nói, hôm nay không để họ vào thành trước thì đừng ai nghĩ đến chuyện vào thành.”

Người đó vừa dứt lời, phía trước đã có mấy người phi ngựa đến chặn đường họ.

Yên Loan nhíu chặt mày, trực tiếp quay đầu đi về phía ngoại thành.

Khi đi ngang qua xe ngựa của công chúa Ngưng Hoan, cô ta khom lưng nói một câu với người ở bên trong, vải lụa đỏ được vén rang một bên, lộ ra khuôn mặt nghiêng của người bên trong.

“Bắc phương hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập.

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.

Hà vi khuynh thành sắc.”

Trích “Bắc phương hữu giai nhân” – Lý Diên Niên

Đây mới thực sự là sắc đẹp khuynh thành, chỉ một gương mặt nghiêng thôi đã đủ để khiến người ta kinh diễm nhường này.

Người này rõ ràng là không phải là người Thời Sênh đã gặp trước kia, còn có phải là nam nhân hay không thì không nói hay được, dung mạo quá khác thường rồi, hơn nữa chỉ có nửa khuôn mặt, cô mà nhìn ra được mới là lạ đấy.

Đội ngũ cứ dừng ở đó, có lẽ Yên Loan thương lượng với Thất hoàng tử không thành công, hồi lâu sau vẫn chưa thấy quay lại, đám bách tính nhìn nhau, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.

Sự im lặng sẽ bị truyền nhiễm, cho nên lúc này cảnh tượng cực kỳ yên tĩnh.

Đúng lúc quần chúng bắt đầu thấy nóng ruột, thì trong đám đông bỗng nhiên xao động, cùng lúc có mấy bóng người lao ra từ hai bên, chạy thẳng về phía xe kiệu của công chúa Ngưng Hoan.

“A!!! Giết người rồi!!!”

“Cứu tôi với…”

“Có thích khách, bảo vệ công chúa!”

Đám đông náo loạn, bách tính chạy loạn khắp nơi. Càng lúc càng có nhiều người gia nhập đội ngũ ám sát, rõ ràng là những người này đã có chuẩn bị từ trước, mục tiêu của tất cả mọi người đều giống nhau, đều đang xông về phía công chúa Ngưng Hoan kia.

Đám thích khách bao vây công chúa Ngưng Hoan, vệ binh bốn xung quanh xe kiệu liên tiếp ngã xuống, vô cùng thảm thiết.

Bách tính chạy tán loạn khắp nơi, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Nhưng trong tình cảnh hỗn loạn như vậy, Thời Sênh vẫn đứng nguyên tại chỗ cắn hạt dưa, cuối cùng còn quyết định tìm một chỗ tiện nhất để xem.

“Vèo!” Tiếng xé gió vang lên, một con dao không biết từ đâu bay tới, sượt qua mặt Thời Sênh.

Tiếp đến là con dao thứ hai, con dao thứ ba, nếu một con thì có thể nói là vô tình, có một tên thích khách nào đó lỡ tay, nhưng hai ba lần tấn công liên tiếp thì chắc chắn không phải là lỡ tay nữa rồi.

Thích khách dám lỡ tay như vậy thì đã bị xử lý từ lâu rồi.

Thời Sênh nhanh chóng tránh né những con dao phi tới, nắm lấy kiến trúc bên cạnh, chỉ mấy bước chân đã vọt lên mái nhà, không nói hai lời móc kiếm ra.

Đứng ở chỗ cao, cảnh tượng phía dưới hiện rõ mồn một trước mắt, Thời Sênh nhìn về hướng con dao bay tới, có thể mơ hồ nhìn thấy mấy người đang trốn trong chỗ tối, chờ thời cơ hành động.

Thời Sênh híp mắt, những người này đến để ám sát cô.

Mẹ kiếp.

Ông chỉ là bia đỡ đạn thôi mà cũng được đãi ngộ này sao, đúng là number one luôn rồi.

Thời Sênh không hề do dự vẫy kiếm, kiếm khí xuyên qua con phố, xông thẳng về tòa kiến trúc ở trước mặt.

“Đùng đoàng…”

Dưới sức mạnh của kiếm khí tòa kiến trúc không thể chống đỡ nổi, bị đánh vỡ vụn, đổ rạp xuống dưới đất như thiên nữ tung hoa. Đám người trốn sau tòa kiến trúc vì không tránh kịp nên bị kiếm khí quét phải, bị thương nghiêm trọng.

Thời Sênh nhảy từ trên mái nhà xuống, phía dưới không biết đã dừng đánh nhau từ lúc nào, tất cả đều quay sang nhìn cô.

Tuy họ không chú ý đến lúc cô khua kiếm, nhưng khi kiếm khí quét qua con phố, tấn công về phía đối diện, họ đã cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng đáng sợ.

Đó là một thứ sức mạnh khiến mọi người cảm thấy rợn tóc gáy từ tận đáy lòng.

Thời Sênh đã đi đến con phố, đứng trước mặt mấy kẻ tập kích đã bị thương. Cô đá vào ngực một tên trong đó, hơi khom người xuống, tay đặt trên đầu gối, “Tự động chết hay để ta ra tay?”

Kẻ tập kích: “???”

Cô ta không hỏi ai phái họ tới đây sao?

Sao lại không phù hợp với kịch bản thông thường thế này?

“Xem ra là muốn ta ra tay rồi.” Mấy kẻ tập kích không trả lời, Thời Sênh tự động tiếp lời, vẻ mặt chán ghét, “Đúng là bẩn kiếm của ta.”

Kẻ tập kích: “…”

Thiết kiếm: “…”

Không hề cảm thấy câu này của chủ nhân có vẻ đáng tin một chút nào cả, một thanh kiếm đã từng chém nhà, đập trứng, đào đất, nướng cá, trộm cả bánh màn thầu như nó thì giết người thực sự không phải là làm bẩn nó nữa.

Thời Sênh đâm mấy kẻ tập kích như đâm củ cải, động tác lưu loát nhanh gọn, liền mạch thông suốt, dường như thứ cô chém thực sự chỉ là củ cải thôi vậy.

Chém chết xong một đống củ cải, Thời Sênh bắt đầu khám xác, có một vài tên thiểu năng làm thích khách cứ thích để tín vật trên người, nói không chừng bản cô nương cũng gặp phải một đám thiểu năng như vậy thì sao?

Làm người mà, lúc nào cũng phải biết hy vọng.

Hiển nhiên đám người này không phải là những kẻ thiểu năng, trên người không có bất cứ thứ gì có thể chứng minh thân phận của chúng. Hay nói cách khác, ngoài bộ y phục đó, trên người chúng không có bất kỳ thứ gì khác.

Ai chà, lúc nào cũng có những kẻ thiểu năng muốn hại bản cô nương.

Sợ quá.

Thời Sênh rầu rĩ nhìn lên trời, vừa quay đầu đã nhìn thấy đám người bên cạnh đã ngừng đánh nhau, ai nấy nhìn cô chằm chằm đầy quỷ dị.

Thời Sênh chớp mắt, “Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta không giúp các ngươi đánh nhau đâu. Tiền thuê ta đắt lắm, các ngươi trả không nổi đâu.”

Mọi người: “…”

Cái người này đến đây để làm trò cười đúng không?

Thời Sênh thấy họ còn chưa ra tay, liền tùy tiện khua kiếm một cái, “Ta chỉ đứng xem thôi, không ra tay đâu. Các ngươi có thể bắt đầu biểu diễn được rồi đấy.”

Mọi người: “…” Mẹ kiếp, nữ nhân nghênh ngang hống hách như vậy ở đâu chui ra đấy?

Thời Sênh thực sự tìm một chỗ ngồi xổm xuống, tùy tiện cắm thiết kiếm sang một bên, rồi lấy hạt dưa ra bắt đầu cắn. Bên kia mọi người nhìn nhau giây lát, rồi cùng lúc động thủ, đao quang kiếm ảnh, máu tươi bắn tung tóe, tiếng tru tréo thảm thiết vang lên.

Trên xe ngựa, công chúa Ngưng Hoan ngồi nhìn nữ tử áo đen ở bên kia.

Quả là một nữ nhân nghênh ngang hống hách, chưa từng nghe nói nước Yên lại có một nữ nhân nghênh ngang hống hách nhưng lại lợi hại như vậy…

Tiếng bước chân chỉnh tề và tiếng kim loại của khôi giáp chạm vào nhau từ xa truyền tới, quân chi viện đã đến, nhìn thấy đội quân xuất hiện trên phố, đám thích khách vẫy tay, rồi đưa người rút lui.

Thích khách rút lui, đội quân bên kia cũng tiến lên trước. Yên Loan điều khiển ngựa đi từ phía sau lên, viên tướng quân dẫn đầu nắm hai tay thành quyền quỳ xuống, “Mạt tướng cứu giá chậm trễ.”

Yên Loan nhìn lướt qua Thời Sênh, “Bắt cô ta lại cho ta.”

Thời Sênh: “…”

Chỉ xem kịch thôi mà cũng trúng đạn sao?

Nữ chính đại nhân cô đừng có lấy việc công để báo thù riêng như vậy chứ?

Đã nói là nữ chính lương thiện đáng yêu bạch liên hoa thánh mẫu cơ mà? Cô mà cho người bắt bản cô nương như vậy, bản cô nương sẽ sợ lắm đó!

Đám binh sĩ đó vừa bắt đầu chú ý đến Thời Sênh, một mình cô ngồi xổm ở đó, còn đang ăn gì đó, nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ là nhìn cô có vẻ như không hề có khả năng tấn công, nên họ mới không lập tức xông lên bắt cô.

Lúc này Yên Loan đã có lời, họ lập tức xông lên bao vây Thời Sênh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.