Boss Là Nữ Phụ

Chương 1977: Chương 1977: Chúa tể của tinh tế (23)




Ánh sáng như pháo hoa.

Ánh sáng bùng lên như pháo hoa làm cho một tinh cầu tan nát. Quang cảnh đẹp đẽ tới mức khiến người ta không thể nào dùng lời miêu tả được, màu sắc diễm lệ cũng làm người ta quên đi khoảnh khắc này nó đang bị hủy diệt.

Thời Sênh đứng trên tàu Vô Cực nhìn những chùm ánh sáng cuối cùng dần dần tắt đi.

“Em vốn dĩ định dùng tàu Vô Cực để đón cậu ấy về.” Thời Sênh khẽ nói.

Ai ngờ cuối cùng lại có kết quả này.

Phượng Từ lặng lẽ cầm lấy tay Thời Sênh, “Em còn có anh.”

Thời Sênh quay đầu lại, còn chưa nhìn rõ mặt Phượng Từ thì hắn đã kéo cô vào lòng mình. Thời Sênh nghe rõ từng nhịp tim của hắn.

Thời Sênh hơi sửng sốt, sau đó thong thả duỗi tay ôm lấy hắn.

...

Diêm gia.

Sau khi Tinh Võng hoàn toàn hỏng, Diêm gia liền liên hợp với Cơ Dạ và Tấn Tây cùng rửa sạch địa phương mà gia tộc mình quản hạt, hiện giờ mới thấy được hiệu quả.

Qua thời gian này, Diêm Lâm đã lột xác, từ một thiếu niên trở thành một chàng trai thực thụ.

“Thiếu chủ, đã lấy lại khu A.”

“Bên khu C thế nào rồi?” Diêm Lâm vừa đi về phía cảng vừa hỏi.

“Bên khu C tương đối khó giải quyết, có mấy dị năng giả liền.”

Diêm Lâm nhíu mày. Hiện tại máy móc bị Linh khống chế đều không thể sử dụng nên không cần sợ đám người máy, nhưng đám dị năng giả bị tẩy não lại rất khó giải quyết.

“Tăng thêm người tới đó, nhất định phải giành lại khu C trước ngày mai...” Ánh mắt Diêm Lâm nhìn về phía chân trời, đồng tử của hắn đột nhiên co lại, “Cảnh giới!”

Người đang bận rộn xung quanh lập tức ngẩng đầu nhìn lên trời, một chiếc phi thuyền màu đen đang hạ xuống.

Tốc độ của phi thuyền quá nhanh. Khi Diêm Lâm vừa nói cảnh giới xong thì phi thuyền đã hạ xuống, không hề báo trước một chút nào, trượt dài trên cảng khiến cho một đống đồ đạc bị đâm nghiêng ngả rối loạn. Vài người còn suýt bị cuốn vào trong dòng khí.

Đây đâu phải là hạ cánh, rõ ràng là từ trên trời nện xuống, vậy mà chiếc phi thuyền vẫn hoàn toàn lành lặn.

Diêm Lâm nhìn ký hiệu in trên mũi phi thuyền thì lập tức liền biết là ai tới.

Cũng chỉ có người của gia tộc đó mới làm như thế... không đi theo một khuôn mẫu nào.

Cách phi thuyền hạ cánh cũng độc đáo y chang.

Thời điểm này, người của Thời gia tới đây làm gì?

Diêm Lâm rất nhanh liền nghĩ tới chính sự, vội vàng dẫn người qua đó.

Phi thuyền mở ra, Trảm Long Vệ từ trên đi xuống. Người ta còn chẳng cần tới thang mà nhảy thẳng từ trên xuống, áo choàng hoa lệ tạo thành một đường cong tiêu sái trong không trung khiến cho khóe miệng Diêm Lâm không ngừng run rẩy.

Đây là tới khoe mẽ à?

Diêm Lâm tưởng Thời Sênh cũng sẽ xuống kiểu như thế. Ai ngờ trên phi thuyền lại có một cái thang được thả xuống. Thời Sênh chậm rãi đi ra. Đi được một nửa, cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên này hỏi: “Lão già nhà cậu đâu rồi?”

Thời Sênh đột nhiên nói chuyện với Diêm Lâm làm hắn kinh hãi tới mức trái tim cũng nhảy dựng lên. Hắn cố đè ép trái tim đang đập loạn, hỏi: “Thời gia chủ tìm ông nội tôi làm gì thế?”

Thời Sênh lại tiếp tục đi xuống: “Đương nhiên có chuyện rồi, chẳng lẽ tôi tới tìm ông ta uống nước chè chắc?”

Diêm Lâm: “...” Chỉ sợ cô tới gây sự.

Gần đây bọn họ đều bận bịu thu thập tàn cục do Linh để lại, căn bản không hề đắc tội tới cô ta. Cô ta tự nhiên tìm tới cửa, chắc chắn là sẽ có chuyện xảy ra.

“Anh mau đi báo cho ông nội tôi đi.” Diêm Lâm phân phó cho người bên cạnh một câu, sau đó liền tiến lên nói mấy lời khách sáo rồi dẫn Thời Sênh đi về phía Diêm gia.

Trước kia, Diêm Lâm chỉ được nhìn cô gái gây họa khắp Tinh Tế này từ xa. Hiện tại tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế, trong lòng hắn vừa tò mò lại vừa thấp thỏm. Bởi vì ông nội thường xuyên cảnh cáo hắn rằng không thể trêu chọc vào cô gái này được.

Diêm Lâm đưa Thời Sênh tới Diêm gia, Diêm gia chủ đã chờ sẵn: “Thời gia chủ, đã lâu không gặp.”

“Rất tốt.” Thời Sênh bước vào bên trong không hề khách khí gì.

Diêm gia chủ vẫy tay cho cháu trai ý bảo hắn đi xuống, sau đó cũng theo Thời Sênh tiến vào, “Chuyện lần này, tôi đoán chắc có liên quan tới Thời gia chủ rồi?”

Có thể khiến Linh hoàn toàn hỏng mất trong thời gian ngắn như thế, ngoại trừ người trước mặt này, ông ta thật sự không nghĩ ra được một ai khác.

“Ngồi mát ăn bát vàng mà ông còn có ý kiến gì nữa?”

Diêm gia chủ: “...” Ông ta nói chuyện khách khí như thế, vậy mà lời nào của cô ta cũng đầy gai nhọn. Có thể nói chuyện bình thường tí được không hả, tức chết ông ta mất thôi.

Vừa rồi ông ta có nói câu nào tỏ thái độ đâu chứ?

Nếu không phải Diêm gia chủ cảm thấy bản thân mình có thể coi như ông nội của cô gái này thì chắc chắn ông ta đã lập tức nóng nảy lên với Thời Sênh rồi.

Thân là trưởng bối, không thể để mất hình tượng được.

“Linh sao rồi?” Diêm gia chủ hỏi.

“Cùng nổ tung với Đế Đô Tinh của tinh hệ Xích Nguyệt rồi.”

Phụt...

Cô nói cái gì cơ?

Cùng nổ tung với Đế Đô Tinh của tinh hệ Xích Nguyệt sao? Cùng nổ tung?

Hiện giờ không có internet nên tin tức vẫn chưa được truyền tới đây, lời Thời Sênh nói coi như là tin tức trực tiếp.

“Sao đầu não lại ở tinh hệ Xích Nguyệt, không phải nó...” Diêm gia chủ nói tới đây lại dừng lại. Đúng thế, lúc trước nó đã bị phá hỏng một lần, máy chủ của đầu não chắc chắn đã bị cô gái này phá hỏng nên nó đành phải vứt bỏ máy chủ mà chạy thôi.

Diêm gia chủ đột nhiên nhìn sang phía cô: “Cô làm nổ tung Đế Đô Tinh của tinh hệ Xích Nguyệt sao?”

Thời Sênh nhún vai: “Không phải tôi làm, là Linh làm.”

Chất nổ là do nó sai người chôn xuống, kíp nổ cuối cùng cũng là nó, cái này chẳng liên quan gì tới cô, tội này cô không gánh.

Mất một hồi lâu mà Diêm gia chủ vẫn chưa tiêu hóa xong tin tức này.

Lúc trước kia, mỗi lần ra ngoài, cô cũng chỉ quậy phá tinh hệ Xích Nguyệt mà thôi. Lần này thì tốt rồi, vừa tới đã làm Đế Đô Tinh của người ta nổ tanh bành.

Diêm gia chủ hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng không phát bệnh tim, “Thời gia chủ, Linh thật sự đã... nổ tung rồi sao?”

“Sao hả, ông còn muốn chạy đi nhặt xác cho nó cơ à?” Thời Sênh nhướng mày nhìn Diêm gia chủ.

Diêm gia chủ: “...” Ông ta nhặt xác cái quái gì chứ, Linh có xác mà nhặt à?

Diêm gia chủ chỉ còn nước trợn trừng mắt, nhưng cuối cùng ông ta vẫn nhịn xuống được. Tốt xấu gì ông ta cũng là người có thân phận, không thể làm chuyện hạ thấp mình như thế được.

Diêm gia chủ ho khẽ một tiếng, lại ngồi thẳng người dậy: “Thời gian chủ, cô không nghĩ tới chuyện không có Linh thì tiếp theo chúng ta phải làm gì sao?”

Không có Tinh Võng, việc không thể liên lạc với nhau chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là toàn bộ nền khoa học kỹ thuật của Tinh Tế thì phải xử lý thế nào đây? Chẳng lẽ phải thật sự lùi mấy trăm năm sao?

Nghĩ tới chuyện này, Diêm gia chủ thấy phát sầu cả người.

“Ông hỏi tôi á?” Thời Sênh giơ ngón tay tự chỉ vào mình, “Nổ thì nổ thôi, làm lại từ đầu là được, cái này thì có gì phải nghĩ chứ?”

Thời Sênh ngừng một chút, chợt hiểu ra gì đó: “Diêm gia chủ đang trách tôi đấy à? Có phải tôi nên thuần phục Linh rồi dâng hai tay lên cho các người, đó mới là hành động đúng đắn phải không?”

Mẹ kiếp, bản thân không đối phó được Linh, cô đã thu phục Linh rồi, giờ còn tới chất vấn cô không có Linh thì phải làm sao à?

Làm sao á?

Đi tìm chết đi thôi!

Diêm gia chủ: “...”

Diêm gia chủ liền nói sang chuyện khác: “Thời gia chủ tìm tôi có việc gì vậy?” Chắc chắn cô không tới đây chỉ để báo cho ông ta chuyện Đế Đô Tinh của tinh hệ Xích Nguyệt nổ tung được.

Thời Sênh cũng lập tức khôi phục lại vẻ thản nhiên: “Có chuyện muốn hỏi ông.”

Đúng là hai diễn viên thành tinh.

Trong đáy mắt Diêm gia chủ lập tức sáng lên, bày ra vẻ bề trên: “Không biết Thời gia chủ muốn hỏi chuyện gì?”

“Lúc trước ông đã nói gì với Hạ Sơ?” Thời Sênh dừng lại một chút, đổi cách hỏi khác: “Hoặc là ông đã bói toán cho Hạ gia cái gì?”

“Chưa từng.” Diêm gia chủ không cần nghĩ mà phủ nhận ngay.

“Thật không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.