“Đợi đã!”
Bạch An hét lên quá chậm, thiết kiếm của Thời Sênh đã đâm vào trong cơ thể Bạch Nguyên.
Bạch Nguyên trợn trừng mắt. Ánh chiều tà chiếu rọi tựa như vệt máu, ánh sáng trong mắt dần dần phai nhạt.
“Tại sao ngươi lại giết hắn?” Bạch An không thể tin được trừng mắt nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh rút thiết kiếm ra, lãnh đạm trả lời, “Nếu không thì sao? Ta còn phải tổ chức cho hắn một bữa tiệc đưa tiễn rồi mới giết hắn à?”
Bạch An: “…”
Hắn nhìn vào lồng ngực Bạch Nguyên, ánh mắt ngưng trệ. Hắn ngẩng đầu nhìn Thời Sênh: “Đại Tráng là do ngươi giết đúng không?”
Trước đây Lâm Thất Thất đã từng nói với hắn, vết thương trên người Đại Tráng trùng khớp với thanh kiếm Thời Sênh cầm, hắn cũng đã hỏi qua, nhưng cô không chịu thừa nhận.
Nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy vết thương y hệt trên người Thời Sênh, hắn còn phải hỏi nữa không?
“Đúng vậy.”
Đám người thú rầm rì, Đại Tráng đúng là do cô ta giết.
“Vậy tại sao trước đây ngươi lại phủ nhận?”
“Ta phủ nhận sao?” Thời Sênh nghiêng đầu, “Ta đâu có phủ nhận, ta chỉ nói là ta không biết, chứ không hề nói là không phải do ta giết mà.”
“…” Cãi chày cãi cối! Bạch An cắn răng, “Vậy còn những người thú khác thì sao? Họ cũng là do ngươi giết sao?’
Mặt Thời Sênh đầy vẻ chán ghét, “Chúng không phải do ta giết, ta không thèm dùng phương thức giết người tanh tưởi như vậy.”
Bạch An đột nhiên vẫy tay, “Bắt cô ta lại cho ta!”
Thời Sênh: “…”
Động một chút liền đòi bắt bà đây à!
Có bệnh hả!
Nói lý chút đi, đó là ta tự vệ chính đáng hiểu không!
Đám người thú nhận được mệnh lệnh của Bạch An, nhưng không ra tay ngay mà có chút chần chừ. Thanh kiếm trên tay Thời Sênh khiến chúng rất sợ hãi.
“Lên!” Bạch An đạp tên người thú đứng bên cạnh mình một cái. Tên người thú nhào về hướng Thời Sênh. Những người thú khác cắn răng một cái, rồi đồng loạt nhào về phía Thời Sênh.
Thời Sênh giải quyết xong đám thiểu năng đó, nghênh ngang xuống núi. Bạch An tức giận đến mức suýt chút nữa thì đá tung cả nơi ở.
***
Rời khỏi địa bàn của bộ lạc Bạch Hổ, Thời Sênh đi xuyên qua một khu rừng. Cô muốn chiếm một vùng đất xưng vương.
Thế giới này quá nguy hiểm, cảm giác một mình cô độc tác chiến thật đáng sợ.
Thời Sênh đi được một đoạn, cô chợt dừng lại, nhìn về phía người chim ngồi cách đó không xa.
Tên thiểu năng này, có thôi đi không hả?
Người chim mím môi khẽ cười, trong con ngươi như thể đang khẽ gợn sóng, giọng nói dễ nghe vang lên giữa núi rừng, “Bây giờ ngươi đã bị đuổi ra khỏi bộ lạc Bạch Hổ, bộ lạc Bắc Hoang bất cứ lúc nào cũng chào đón ngươi.”
Thời Sênh chống nạnh trừng mắt nhìn hắn, chỉ một giây sau đã rút kiếm ra, hùng hổ chém tới.
Kiếm khí cuộn tới, một mảng màu xanh bỗng chốc biến mất, chỉ còn lại mặt đất trống hoác.
Tinh Lan cúi đầu liếc nhìn áo lông vũ của mình bị kiếm khí quét qua. Hắn cảm nhận được sát khí, cô ấy thực sự muốn giết chết hắn.
Con ngươi Tinh Lan thoáng qua một luồng sát khí, nhưng rất nhanh chóng đã lặn đi, “Thứ vũ khí nguy hiểm như vậy, sử dụng phải cẩn thận, đừng để bản thân bị thương.”
Đáp lại hắn là kiếm khí mang theo sát khí vô hạn.
Tinh Lan che kín áo lông vũ, trước khi kiếm khí cuộn tới, nhanh chóng biến mất khỏi khu rừng.
“Nhị Cẩu Tử, ta cự tuyệt Phượng Từ như thế này.” Thời Sênh chống kiếm xuống đất trách cứ Hệ thống, cô muốn một Phượng Từ đáng yêu cơ.
[…] Dính virus rồi.
Trong thiết lập bình thường có lẽ là không có thiết lập như vậy, nhưng mà…
Chín mươi chín phần trăm là dính virus rồi.
Đồ bỏ đi.
[…] Nếu không tại cô thì liệu tôi có dính virus không? Đều là do tự cô làm, bây giờ còn trách tôi sao?
Bây giờ bản Hệ thống đang rất tức giận.
Tạm biệt Ký chủ, cô tự chơi một mình đi.
***
Thân hình Tinh Lan quỷ mị, xẹt qua giữa núi rừng, ánh sáng lướt qua áo lông vũ, phản chiếu ánh sáng trong khu rừng.
Thân hình hắn chợt dừng lại, hắn nghiêng đầu nhìn bầu trời.
Một con chim ưng đực đang lao từ trên xuống, đụng trúng thân cây kêu xào xạc.
Con ưng đực rơi xuống đất biến thành hình người, cung kính nói: “Vương, nơi đó có điều bất thường.”
Tinh Lan híp mắt, trong không khí dường như đang có sát khí ngưng tụ. Hắn trầm mặc một lát, “Đi về.”
“Tuân lệnh.”
Tinh Lan lại căn dặn, “Trông chừng nhất cử nhất động của cô ta.”
Người thú khó hiểu, “Vương, cho dù cô ta có vài phần bản lĩnh, nhưng cô ta không biết điều. Vương cần gì phải lãng phí thời gian với cô ta.”
Ban đầu họ tưởng rằng Vương đã thích con hổ nhỏ đó. Sau này mới phát hiện quả thực Vương đã thích cô ta, nhưng không phải là kiểu thích kia.
Tinh Lan cũng không nói rõ được tại sao mình lại cứ muốn cô ta đến bộ lạc Bắc Hoang, hắn trầm giọng, “Làm như ta nói.”
Người thú không dám có ý kiến thêm nữa, “Vâng.”
***
Thời Sênh chiếm đỉnh núi của bộ lạc Sư Tử ở đỉnh núi cạnh đỉnh núi bộ lạc Bạch Hổ cư trú.
Bộ lạc người thú ở gần đây cơ bản đều quen biết nhau, một con hổ như Thời Sênh, lại chạy sang ngọn núi bên cạnh, sư tử chắc chắn không chịu.
Nhưng đối mặt với vũ lực, bầy sư tử vẫn phải khuất phục.
Thời Sênh bắt đầu dẫn họ đi chinh chiến những ngọn núi xung quanh.
Trước kia các bộ lạc đánh nhau, về cơ bản thực lực của những bộ lạc như sư tử, hổ, sói đều gần ngang bằng nhau, hoặc là bất phân thắng bại, hoặc là bị cướp đi một số thứ.
Nhưng tuyệt đối chưa hề có tình trạng chiếm hết đất như Thời Sênh.
Bầy sư tử được Thời Sênh chiếm lấy đầu tiên bỗng nhiên cảm thấy đây cũng là một vinh hạnh lớn, xưng bá thế giới người thú, trở thành vua thú dường như không còn là giấc mơ xa vời nữa.
Ngoài bộ lạc Bạch Hổ, Thời Sênh gần như đã thu phục được hết tất cả các bộ lạc có chút thực lực ở xung quanh.
Dù sao nếu không phục thì đánh cho đến khi ngươi phục thì thôi.
Bỗng nhiên một hôm Thời Sênh cảm nhận được linh khí, tuy không nồng đậm lắm. Nhưng khi Thời Sênh cẩn thận cảm nhận thì linh khí đã biến mất, tựa như đóa phù dung sớm nở tối tàn.
Thế giới này thật kỳ quái, Thời Sênh cũng không để ý đến, dù sao thì binh đến tướng chặn là được.
***
“Thủ lĩnh, thủ lĩnh…” Một con sư tử xông vào trong hang động, biến thành một tiểu cô nương, “Thủ lĩnh, dưới núi có một con hổ, nói muốn gặp thủ lĩnh.”
Thời Sênh đang nằm trên chiếc giường đá trong hang gặm quả rừng, hờ hững hỏi lại: “Ai?”
Tiểu cô nương chạy đến trước mắt Thời Sênh, mắt nhìn chằm chằm vào quả rừng trong tay cô, gương mặt nhỏ nhắn phồng lên thành mặt bánh bao.
Thời Sênh lấy ra một quả ở bên cạnh đưa cho cô ta, lòng thầm nghĩ, sư tử ăn chay là thế quái nào.
Tiểu cô nương lập tức tươi tỉnh nói: “Hắn nói hắn tên là Bạch Tuyên.”
Bạch Tuyên?
Hắn đến đây làm gì?
Thời Sênh ngồi dậy, nhảy xuống giường.
Tiểu cô nương ôm lấy quả rừng, nhưng không ăn, chuyền từ tay trái sang tay phải, rồi lại chuyền từ tay phải sang tay trái, hai mắt sáng bừng, tung tăng đi theo sau Thời Sênh.
Thời Sênh xuống núi, nhưng không nhìn thấy ai.
“Người đâu?” Thời Sênh quay đầu hỏi tiểu cô nương đang ngịch quả rừng.
Tiểu cô nương chống cằm, “Ca ca nói, bộ lạc Bạch Hổ có thù với thủ lĩnh, chắc chắn là không có ý đồ gì tốt nên đã bắt hắn đi. Bây giờ… có lẽ là đã bị ca ca giết chết rồi.”
Khóe miệng Thời Sênh co giật một cái, “Vậy tại sao vừa nãy ngươi lại nói có người thú ở dưới núi tìm ta?”
Tiểu cô nương chớp mắt, hồn nhiên ngây thơ gật đầu, “Đúng là có người thú tới tìm thủ lĩnh mà.”
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh vội vã quay về, kịp cứu được Bạch Tuyên trước khi hắn bị phanh thây.
Bạch Tuyên mềm nhũn chân tay được người thú dìu đến nơi ở trong núi, “Linh… Linh Khê, suýt nữa thì ta không gặp được ngươi nữa rồi.”
“Bây giờ chẳng phải là ngươi gặp được rồi đấy thôi?” Tiểu cô nương nằm nhoài trên đùi Thời Sênh, mân mê quả rừng trên tay, bộ dạng vẫn ngây thơ hồn nhiên như cũ.
“Như Nguyệt, lại đây, đừng làm phiền thủ lĩnh nữa.” Một tên người thú tuấn tú vẫy tay với tiểu cô nương nọ.
Tiểu cô nương cầm quả rừng, miễn cưỡng nói, “Làm gì chứ? Muội đang chơi với thủ lĩnh mà.”
Thời Sênh xua tay với hắn, “Không sao, ngươi đi làm việc đi.”
“Như Nguyệt muội đừng có gây thêm rắc rối cho thủ lĩnh đấy.” Người thú tuấn tú dặn dò rồi quay người rời đi.