Boss Là Nữ Phụ

Chương 100: Chương 100: Đế quốc xác sống (14)




Thời Sênh không đi vào huyện D, tình huống này của Thiên Lê cũng không phải lần đầu tiên, trước đó đã từng xảy ra một lần rồi, cô biết là hắn muốn thăng cấp.

Thăng cấp xong sẽ quay lại tìm cô.

Cho nên cô hoàn toàn làm lơ vấn đề ba con hàng đang ríu rít thảo luận ở phía sau.

Làm chuyện đó với một xác sống?

Nói thật, nếu có thể, cô rất muốn ném ba con hàng này vào giữa bầy xác sống, không còn chủ đề gì để nói nữa à?

Bọn họ chẳng lẽ không nghĩ tới việc cô là một con người, sao có thể nói tới đề tài trâu bò kia với một xác sống được chứ?

Bản cô nương đây không lý giải nổi tư duy của đám thiên tài này.

Người của khu an toàn thành phố B tới khá muộn, bọn Thời Sênh đợi nửa ngày thì mấy chiếc xe tải quân dụng đó mới tới ranh giới huyện D.

Dẫn đầu là một người quen, Thường Tân.

Bọn họ phân đội rồi chia nhau tiến vào huyện D, Thời Sênh bám theo họ từ xa.

“Này Kẻ Điên, cậu có thấy đám xác sống kia hình như không tấn công chúng ta không?” Thanh Ngọc đẩy Lâm Phong.

Được Thanh Ngọc hỏi thế, Lâm Phong liền nhìn xung quanh, xác sống bốn xung quanh đều đi theo từ rất xa, không một con nào phát động tấn công cả.

Hai người đồng thời nhìn về cô gái đang đi bộ ở đằng trước như đi dạo trong vườn hoa nhà mình.

Cách giải thích duy nhất chính là cô ấy!

Hai người liếc nhau, lôi kéo Tiểu Bàn tới gần Thời Sênh hơn một chút.

Tiến vào huyện D, Thường Tân liền tách các nhóm ra, Thời Sênh liền đi theo Thích Minh Tuyết.

Thích Minh Tuyết biết được cốt truyện, lại có bàn tay vàng, chính là dị năng giả tiến vào cấp ba đầu tiên.

Nhưng Tống Thập cũng không kém, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, cùng nhau giết xác sống, một đường đi tới.

Rất nhanh, bọn họ liền đi tới một khu kiến trúc, nhìn qua thì thấy giống một viện nghiên cứu khoa học.

Bọn họ nhanh chóng tiến lên các tầng lầu, vì không có nhiều người cho nên không có ai thu dọn chiến trường đằng sau.

Mấy người Thời Sênh bám đằng sau liền tranh thủ dọn dẹp chiến trường, một viên tinh hạch cũng không bỏ qua.

Những người này sau khi chém giết sạch mục tiêu, quay lại tìm mới phát hiện không có viên tinh hạch nào cả, còn chưa biết tại sao lại thế thì những nơi vừa chém giết xong lại đầy ắp xác sống.

Giống như Boss tới giờ làm mới vậy.

“Sao lại nhiều xác sống thế này, không nhóm nào để lại người sao?” Tô Tế Dạ nhìn về một đám người đằng sau.

Những người đó đưa mắt nhìn người bên cạnh mình, hình như cũng đang muốn hỏi nhau, không lưu lại ai à?

Không có, tôi cho rằng anh đã để lại.

Các anh cũng không để ai lại à?

Tất cả đều cho rằng đối phương sẽ để người ở lại trông, kết quả không có một ai cả…

Thật đúng là…

“Mẹ!” Tô Tế Dạ giận dữ phun ra một câu chửi tục.

“Đừng nói nữa, mau giết đi.” Tống Thập lạnh lùng liếc mắt nhìn những người khác, lại dẫn đầu mọi người, thả ra vài tia sét.

Mắt thấy sắp giết ra được bên ngoài rồi, không biết từ đâu lại có một xác sống cấp bốn biết phun lửa nhảy ra.

Mà xác sống cấp bốn này còn dẫn theo không ít đàn em.

Tống Thập và Thích Minh Tuyết liên thủ xử lý nó, mọi người bị nhốt trong khu căn cứ luôn.



Lúc Thời Sênh rời khỏi tòa nhà đó cũng gặp phải phiền toái.

Đầu tiên là bị một xác sống cấp bốn đuổi theo, cấp dị năng của cô còn chưa lên tới cấp bốn, cho nên không có hiệu quả nhiều với loại xác sống có cấp dị năng cao hơn, nhưng cũng may là có thể ảnh hưởng một phần.

Vậy nên cuối cùng cũng thoát được nó.

Thật ra Thời Sênh muốn ném nổ tung xác sống đó, nhưng nơi này quá gần với nam, nữ chính nên Hệ thống cực kỳ nghiêm túc ngăn cản cô.

Còn chưa chạy được bao xa, cô lại gặp một xác sống cấp bốn khác, còn có cả Thường Tân mang theo một đống người.

Cũng không biết Thường Tân đó bị chạm vào dây thần kinh nào mà lại mang người chạy về phía cô. Bọn họ có quá nhiều người, cô cũng không phải có một mình, vì vậy bị trộn lẫn vào đám người đó luôn.

Hiện tại, cô đã bị kéo về tòa nhà nơi Thích Minh Tuyết đang chém giết.

Trong đại sảnh có rất nhiều thi thể xác sống, chúng đang bị chồng chất lên nhau, một dị năng giả hệ hỏa đang thiêu cháy chúng.

Thích Minh Tuyết và Tống Thập không ở đây, chỉ có tên mặt mũi như trẻ con Tô Tế Dạ là ở cùng.

“A, là cô!” Sau khi Thời Sênh đi vào, Tô Tế Dạ liền nhận ngay ra cô.

Thời Sênh lạnh lùng nhìn hắn một cái, Tô Tế Dạ đang định tiến lên bèn dừng lại, ánh mắt của cô quá lạnh làm cho người ta vừa nhìn đã dựng hết tóc gáy lên.

Ánh mắt đó còn lạnh hơn cả đội trưởng của bọn hắn.

Ba người Thanh Ngọc biết tâm tình của Thời Sênh đang rất kém cỏi nên không muốn bị xui xẻo.

Bọn họ làm bộ không thấy gì, ngẩng đầu nhìn trời, nhìn đi nhìn đi…

Thường Tân kiểm kê người xong mới nhìn tới Thời Sênh.

“Đội trưởng Cố, hình như đội của cô không tiếp nhận nhiệm vụ này, sao lại ở đây?” Thường Tân là đầu sỏ gây tội, không những không xin lỗi mà còn hùng hổ hỏi tội.

Thời Sênh cực kỳ tức giận, đáp bằng giọng không mấy hòa hảo: “Sao, huyện D này bị nhận thầu rồi, chỉ có nhân tài đã tiếp nhận nhiệm vụ mới được tới à?”

“Tôi không có ý đó.” Thường Tân xấu hổ, sau đó lại nghiêm mặt nói. “Đội trưởng Cố, cô có thể giải thích tại sao mình lại có mặt ở đây không?”

Nhiệm vụ lần này cực kỳ tuyệt mật, huyện D cũng đã được xác định là huyện thành đã bị hoàn toàn hủy diệt, căn bản chẳng ai muốn tới đây cả.

Thường Tân là người của quân đội nên có quyền tiếp xúc với tư liệu của chính phủ, biết cô là đội trưởng của binh đoàn Không-Phục-Tới-Chiến, hơn nữa bọn họ đã từng gặp nhau nên hắn rất nghi ngờ Thời Sênh.

“Tôi không nói thì sao?” Thời Sênh khiêu khích Thường Tân.

Lúc Thời Sênh tức giận sẽ càng ngang ngược hơn bất kỳ ai, cô sẽ không hề giữ cho người ta mặt mũi.

Theo cách nói của cô, mặt mũi là tự mình tránh, không cần phải cho người khác.

Thường Tân: “…”

“Bọn họ cũng là binh đoàn lính đánh thuê sao? Ngữ khí ngang ngược như thế, thật đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp.” Nghe được cuộc đối thoại của hai người, có người bắt đầu thì thầm bàn tán.

“Tới được nơi này e là cũng có vài phần bản lĩnh, anh đã nghe thấy binh đoàn nào có một cô gái trẻ đẹp như thế này chưa? Vừa rồi đội trưởng Thường còn gọi cô ta là đội trưởng phải không?” Huyện D có bao nhiêu xác sống, bọn họ đã đi qua nên rất rõ ràng.

Tất cả đều sôi nổi bàn tán, nói là không có binh đoàn nào có cô gái trẻ kiêu ngạo thế này.

Người phía sau lưng cô họ cũng từng gặp qua, nhưng trước giờ mấy người này không mấy khi giao lưu với người khác nên không ai biết họ là người của binh đoàn nào.

“Đội trưởng Thường, cô ấy là người của binh đoàn nào thế?”

Những người tiếp nhận nhiệm vụ lần này dù không biết tên nhau nhưng cũng phải gặp nhau, thậm chí đã từng hợp tác với nhau vài lần.

Lúc này đột nhiên lại xuất hiện một cô gái trẻ cùng với ba tên trẻ tuổi khác tới đây bình an vô sự như thế, trong lòng những người này đều tò mò muốn biết họ là ai.

“Không-Phục-Tới-Chiến.” Thường Tân cũng sắp nghẹn cháy trong lòng rồi, thanh âm cũng lớn hơn một chút.

Người hỏi chuyện lập tức sửng sốt.

Không phục tới chiến?

“Thường đội trưởng, có phải bọn tôi không phục đâu.”

Hắn chỉ hỏi mấy người này tới từ binh đoàn nào thôi mà.

Không phục tới chiến là ý gì?

Mẹ nó!

Không phải chứ?

Đây là binh đoàn lính đánh thuê Không-Phục-Tới-Chiến sao? Chính là binh đội thần bí trong vòng một tháng đã lập tức bám sát được binh đoàn Cơn Lốc đấy à?

“Cô ta là đội trưởng của Không-Phục-Tới-Chiến? Nhìn tuổi tác cô ta cũng chỉ khoảng mười bảy, mười tám, đùa cái gì vậy?”

“Đội trưởng thường… Không phải anh đang đùa chúng tôi đấy chứ?”

“Mặc kệ thế nào, tôi cũng không tin.” Cái tên Không-Phục-Tới-Chiến tuy rằng có chút khiêu khích nhưng hiệu suất làm việc của người ta là một trăm phần trăm đấy, sao có thể là mấy người trẻ tuổi như vậy được, dẫn đầu còn là một cô gái nữ chứ…

Cũng có người nói: “Nhưng bọn họ tới đây bình yên vô sự còn gì…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.