Chương 124HỌC SINH CÁ BIỆT (5)
“Tại sao tôi phải giải thích giúp cô?” Thời Sênh nghiêng đầu, thần tình lạnh nhạt.
Kỷ Tiểu Ngư bị giật mình, sắc mặt biến thành tái mét.
Cơ thể khẽ lay động lùi về sau một bước.
Chuyện này là do cô làm, sao cô lại có thể nói giúp mình cơ chứ?
Chẳng qua chỉ là lúc mình tập múa làm ồn đến cô ấy, cô ấy lại báo thù mình như thế.
Quả nhiên mấy thiên kim tiểu thư có tiền đều không phải là người tốt.
Ai ai cũng đều là ma quỷ, tâm tư độc ác khoác tấm da người cả.
“Này, Kỷ Tiểu Ngư, sao da mặt cô lại dày như thế hả? Câu dẫn Bắc thiếu thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn lấy lòng em gái nhà người ta, thật sự cho rằng người ta không biết cái tâm tư bẩn thỉu đó của cô hay sao?”
Kỷ Tiểu Ngư đột nhiên quay đầu nhìn nữ sinh kia, còn đem theo khuôn mặt đẫm lệ đầy vẻ hung ác, nhìn hơi đáng sợ.
Nữ sinh kia bị doạ nhảy dựng lên, phản ứng lại lập tức gào lên: “Kỷ Tiểu Ngư, cô trừng cái gì mà trừng?”
Kỷ Tiểu Ngư giống như là bị chọc tức, nhe răng giơ vuốt bổ nhào về phía nữ sinh kia: “Cô mới đi câu dẫn người khác, tôi không câu dẫn Bắc Trạch.”
Hai người vật lộn một vòng, khó khăn lắm mọi người mới tách ra được.
Thời Sênh đứng xem kịch hay, sau đó liền nhìn thấy nam chính.
Bắc Trạch ở chỗ khá xa nhìn về bên này, dường như không nghĩ đến sẽ đi qua đây, quay người đi một cái, lại không biết là nghĩ cái gì liền bước nhanh về phía bên này, lôi Kỷ Tiểu Ngư kéo vào trong lòng mình.
Đám đông náo loạn lập tức biến thành lặng ngắt như tờ.
Bao nhiêu người đều không dám thở mạnh nhìn Bắc Trạch.
Bắc Trạch lạch lùng quét ánh mắt qua bọn họ một cái, sau đó thô bạo kéo Kỷ Tiểu Ngư rời đi.
“Trời ơi, ánh mắt đó của Bắc thiếu như muốn giết người vậy!” Bắc Trạch vừa đi, đám người bị doạ mới từ từ thở phào.
“Kỷ Tiểu Ngư không phải là thật sự đang đi lại với Bắc thiếu chứ?” Cũng có người đưa ra chất vấn.
Đương nhiên chất vấn này làm cho rất nhiều nữ sinh tức giận trừng mắt nhìn.
Bắc thiếu của bọn họ tại sao lại chọn một con vịt xấu xí cơ chứ, tuyệt đối sẽ không!
Bắc thiếu chỉ là nhất thời có hứng thú với Kỷ Tiểu Ngư một lúc thôi, đợi anh ấy chán rồi thì sẽ vứt bỏ Kỷ Tiểu Ngư ngay.
Thời Sênh luôn cảm thấy Bắc Trạch có chút quái lạ khó hiểu.
Hắn hình như lần nào nhìn thấy mình cũng vô cùng tức giận, thế nhưng lại muốn có sự tồn tại ở trước mặt mình.
Má nó chứ, nam chủ đúng là có bệnh mà.
…
Thời Sênh đi học, tan học, làm việc và nghỉ ngơi đều rất có quy luật, nam chính và nữ chính tiến triển hình như cũng rất thuận lợi.
Bắc Trạch tuy rằng không thừa nhận tin vịt, thế nhưng mỗi lần Kỷ Tiểu Ngư có khó khăn hắn đến đứng ra bảo vệ.
Thời Sênh kỳ thực rất bận rộn.
Mỗi lần đến thế giới hiện đại cô đều thích kiếm tiền
Ở trong thế giới giết người phạm pháp này, tiền là một thứ rất tốt!
Thời Sênh trừ việc đẩy mạnh tiến triển tình cảm của nam nữ chủ ra thì không làm gì nữa cả, bây giờ dường như cả trường học đều đã cho rằng Bắc Trạch và Kỷ Tiểu Ngư qua lại với nhau rồi.
Kỷ Tiểu Ngư lúc bắt đầu thì giải thích, sau đó thì trầm mặc, bây giờ thì ánh mắt nhìn Bắc Trạch hoàn toàn không bình thường nữa rồi.
Cứ cho là trước đó Kỷ Tiểu Ngư thật sự là không có gì với Bắc Trạch, hiện tại đáy lòng cũng chắc chắn là thích Bắc Trạch rồi.
“Bắc Chỉ, kỷ niệm ngày thành lập trường có hội diễn, cậu có tiết mục gì muốn tham gia không?” Lớp trưởng Lâm Nhân cầm lấy sổ ghi chép, vừa hỏi vừa ghi cái gì đó.
“Không.” Thời Sênh đầu cũng không thèm ngẩng lên trả lời một câu.
Cây bút trong tay Lâm Nhân dừng lại, kéo cái ghế trước mặt cô, ngồi xuống đối diện: “Bắc Chỉ, cậu như thế là không được đâu, chúng ta bây giờ sự nghiệp học hành là quan trọng nhất, tớ thấy cậu cả ngày không phải xem điện thoại di động thì là đọc sách, cần phải thả lỏng cho hài hoà một chút chứ...”
Thời Sênh khe khẽ ngẩng đầu, lật quyển sách trong tay lại đối diện Lâm Nhân.
Lâm Nhân chớp chớp mắt, nhìn quyển sách một cái, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Thời Sênh mặt không biểu tình gì thu quyển sách lại.
“Bắc... Bắc Chỉ... sao cậu lại đọc loại sách này chứ?” Lâm Nhân lắp ba lắp bắp đến mức không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
“Kết hợp làm việc và nghỉ ngơi.” Thời Sênh yên lặng lật sang trang tiếp theo.
Lâm Nhân: “...”
Cái này không có chút quan hệ nào với kết hợp làm việc và nghỉ ngơi cả!
Cái cậu xem là sách đồi truỵ a! Còn là loại mạnh như thế...
Có điều loại sách này không phải là sách cấm sao? Cô ấy mua ở đâu được, chất lượng nhìn ra còn có vẻ không tồi.
“Này này, tớ ở câu lạc bộ kịch nói, hay là cậu cũng đến đi, Bắc thiếu cũng đến đó.” Lúc nói đến Bắc Trạch, đáy mắt Lâm Nhân mờ mờ có chút si mê.
“Kỷ Tiểu Ngư cũng đến?”
“Ừ.” Vừa nghe đến ba chữ này, thần sắc Lâm Nhân ảm đạm đi một chút.
“Tớ không làm gì cả, cậu có cho tớ đi không?” Thời Sênh bộ mặt nghiêm túc hỏi.
“A?”
…
Cuối cùng, Thời Sênh vẫn gia nhập vào câu lạc bộ kịch nói, đương nhiên là là một người ăn không ngồi rồi, chuyện gì cũng không làm.
Hội trưởng là Lâm Nhân, Thời Sênh lại treo lên cái danh em gái của Bắc Trạch, tuy rằng hai người này cơ bản là không hề trao đổi gì với nhau.
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của trường quý tộc rất đặc sắc, các đoàn đội đều phải có tiết mục, câu lạc bộ kịch nói tập luyện tác phẩm Công chúa Bạch Tuyết.
Loại truyện cho trẻ con này, Thời Sênh thực sự là không thể có chút hứng thú nào tham gia cả.
Nếu mà để cho cô viết thì nhất định là sẽ biến truyện đồng thoại thành truyện hắc thoại mất.
Diễn tập trước ngày kỷ niệm thành lập trường.
“Bắc Chỉ, ngại quá, lát nữa tớ phải diễn tập, cậu có thể giúp tớ đi lấy quần áo không?” Lâm Nhân vẻ mặt ngại ngùng nói: “Ngày mai cần phải dùng đến quần áo rồi, chỗ đặt làm theo yêu cầu lại hơi xa nên có thể phiền cậu được không?”
Thời Sênh đặt chân từ trên thành ghế xuống, ngẩng mặt nhìn Lâm Nhân một cái: “Địa điểm?”
“Hội trưởng, hội trưởng.” Lâm Nhân đang định nói thì phía sau lại có một người chạy đến: “Kỷ Tiểu Ngư đi rồi, bảo cậu không cần tìm người nữa.”
“Kỷ Tiểu Ngư?” Lâm Nhân ngạc nhiên: “Chỗ đó xa như thế, cô ta đi bằng cách nào?”
“Vừa nãy chúng tớ đang nói thì Kỷ Tiểu Ngư chủ động yêu cầu đi.”
Khoé miệng Thời Sênh kéo lên thành một ý cười, nhân vật chính trong tình tiết câu chuyện quả nhiên mạnh mẽ.
Trong tình tiết câu chuyện, là Bắc Chỉ trù tính tự mình đi, điều quan trọng không phải là lúc đi lấy quần áo mà là lúc quay về thì trời mưa to, sau đó gặp nam chính ở đấy, hai người coi như cùng trải qua hoạn nạn.
Bây giờ cô không làm gì cả, Kỷ Tiểu Ngư lại tự mình yêu cầu đi.
Quả nhiên là trời nam đất bắc, nam nữ chính vẫn cứ gặp nhau.
…
Vùng ngoại thành.
Kỷ Tiểu Ngư ôm một cái túi lớn, bước thấp bước cao dẫm trong nước đi về phía trước, trong lòng đầy sự hối hận và tủi thân.
Sớm biết chỗ này xa như thế thì cô ta đã không đến rồi.
Mà lúc cô ta đến còn bị cảnh sắc của khu biệt thự làm cho chấn động, quên cả bảo tài xế taxi chờ mình.
Vừa cầm lấy quần áo đi ra khỏi biệt thự, cô ta mới nhớ ra, thế nhưng xe đã sớm không còn ở đó nữa, cô ta chỉ có thể đi bộ về phía trước xem có thể gặp được xe hay không?
Ai mà biết được, còn chưa đi được xa thì trời đã mưa như trút nước, không bắt được xe, đến cả chỗ trú mưa cũng không có.
“A!” Kỷ Tiểu Ngư trượt chân một cái, cả người bổ nhào vào hố nước, cái túi trong tay văng ra, quần áo tươi đẹp lập tức nhuộm đầy bùn đất.
Kỷ Tiểu Ngư vội vàng thu lại quần áo vào trong túi, nhưng mà càng nhặt cô ta lại càng cảm thấy tủi thân.
Cô ta đột nhiên ném hết quần áo xuống đất, còn phát tiết dẵm lên đó hai cái, bùn đất bắn tung toé: “Tất cả bọn họ đều đang cố ý, cố ý để mình chạy đến chỗ xa xôi như thế này, chính là không ưa mình, không ưa mình! Người có tiền thì ghê gớm lắm sao, lại phải chạy đến chỗ xa như thế này may quần áo?” Kỷ Tiểu Ngư phát tiết xong, chân giơ lên hạ xuống, nước mưa lạnh giá dập tắt một chút oán hận của cô ta.
Nhìn lại đống quần áo đen xì xì trên mặt đất, cô ta mới từ từ khẩn trương và sợ hãi.
Lúc nãy khi lấy quần áo, cô ta nghe người trợ lý đó nói chỗ quần áo này mỗi bộ đều là trên một nghìn, quan trọng nhất là quần áo sáng mai phải dùng đến rồi.
Cô ta không thể nào mất mặt trước Bắc Trạch được.
Kỷ Tiểu Ngư nhặt hết quần áo lên, nhét vào trong túi, ôm lấy cái túi nặng gấp đôi lúc trước tiếp tục đi về phía trước.
Cô ta phải làm sạch hết chỗ quần áo này trước ngày mai.
Cô ta không thể để cho mấy người đó cười nhạo mình được.
Sẽ có một ngày, cô ta phải để cho mấy người coi thường mình kia phải đố kỵ với mình.