Boss Là Nữ Phụ

Chương 236: Chương 236: Hôn ma nghich ngợm (18)




Phong Cẩm loại bỏ cấm chếtrên người,

giang tay vòng lây Thời Sênh, khẽ

mắng, “Cô điên rồi à?” Cô ấy cưỡng ép đụng chạm mình như thế, không cân thận sẽ tan thành mây khói.

Cảm giác thiêu đốt trên người Thời Sênh khi được Phong Cẩm ôm lấy liền đã giảm xuống, biến thành một cảm giác thoải mái mát mẻ.

Thời Sênh nửa tựa vào ngực hắn, tay vẫn nắm lấy cổ tay hắn, linh lực không ngừng tuôn vào trong cơ thể hắn, cảm giác quen thuộc đó khiến cô kích động tới mức suýt chút nữa nhảy lên.

Nhưng cô cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm dựa vào hắn, thật sự không động đậy được.

Phong Cẩm nhíu mày, cảm giác quen thuộc trong lòng đó càng ngày càng mãnh liệt, hắn Vô thức ôm chặt cô.

Trong lòng lại giống như bị ngọn lửa tức giận thiêu đốt, rốt cuộc cô có biết vừa rồi nguy hiểm thê nào không.

Làm hắn tức chết mất.

“Bỏ tay.” Phong Cẩm vẫn có thể cảm giác được sức mạnh đó truyền vào qua cổ tay, nhưng không nhiều như trước nữa.

Thời Sênh lại càng nắm càng chặt, chặt đến mức hắn cảm giác cổ tay của mình sắp biến hình rồi.

Hắn đổi tư thế ôm lấy cô, đưa tay ra gỡ tay cô.

“Làm gì thế?” Thời Sênh hung dữ lên tiếng, nhưng vì việc trước đó, giọng cô hơi khàn. khàn.

Phong Cẩm: “...” Không thể hiểu nổi cô gái này!

Cô ấy muốn bóp gãy tay mình sao? Để cô ấy sờ một chút mà như sắp mất mạng.

Phong Cẩm không cưỡng chế tách cô ra, “Đừng nắm chặt thế, đau...”

“Anhlà đàn ông đàn ang mà sao yếu đuối thế?” Thời Sênh vẫn hung dữ, nhưng tay lại thả lỏng, dừng việc truyền linh lực lại.

Nghỉ ngơi một lúc, cảm giác thân thể có chút sức lực, cô mới đưa tay nắm lấy vai Phong Cẩm, quay người, sờ soạng hôn hắn.

Đầu óc Phong Cẩm chợt như trống rỗng, bên tai cũng không nghe thấy bất cứ thanh âm nào nữa, mắt mở to trừng trừng nhìn vào gương mặt phóng đại phía trước.

Cô ấy... cô ấy cô ấy cô ấy đang làm gì?

Cảm giác lạnh như băng mềm mại trên môi khiến tim hắn đập nhanh hơn, cảm giác quen thuộc kì dị đó trước đây giống như sóng biển hết lớp này tới lớp khác cuốn lấy thần kinh của hắn.

Hắn không nói rõ được đó là cảm giác gì... nhưng hắn không ghét, trái lại có chút muốn thân mật.

Thời Sênh chỉ dừng lại trên môi hắn một lát, cô không dám hôn sâu, ngộ nhỡ hút đi dương khí của hắn thì làm sao?

Cô lùi lại một bước, dựa vào giá sách bên cạnh, sắc mặt nghiêm túc mà nặng nề, “Phong Cẩm, sau này em bảo vệanh, ai dám động tớianh, em sẽ lập tức đưa hắn về chầu trời..”

Phong Cẩm: “...” Có chút mơ hồ, hắn phải từ từ tiêu hóa.

Hắn vừa bị sàm sỡ đúng không? Không chỉ bị sàm sỡ, mà còn được bảo vệ à?

“Em muốn nghỉ ngơi.” Thời Sênh lại lần nữa lại gần Phong Cẩm, khi cách hắn còn một bước, cô chợt dừng lại, “Thôi, em tự đi.”

Hiện giờ hắn không có kí ức, lỡ cô doạ hắn sợ chạy mất thì hỏng cả.

Sau này lại ngủ cũng được.

Thời Sênh vui vẻ tự mình quyết định, bay ra khỏi phòng sách, về phòng ngủ bổ sung linh lực.

Linh lực tiêu hao quá nhiều, cô hơi suy yếu.

Phong Cẩm đứng một mình yên lặng trong phòng sách, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh vừa nãy.

Rất lâu sau, Phong Cẩm mới nặng nề thở một hơi, nhìn về phía phòng ngủ của Thời Sênh, ánh mắt phức tạp khó hiểu.

Ngày hôm sau, Thời Sênh từ phòng ngủ bước ra, Phong Cẩm ngồi ở phòng sách vẽ bùa, Thời Sênh lướt tới sờ lên mặt hắn.

Phong Cẩm tay khẽ run, kéo dài một nét, ngay khi tay của Thời Sênh sờ tới hắn, hắn liền bỏ đi cấm chế trên người.

Nhìn lá bùa đã không thể dùng, hắn không biết làm sao quay sang nhìn cô, “Trước khi sờ tôi, em có thể lên tiếng trước không?”

Nếu hắn không kịp bỏ đi, thì cô lại bị thiêu đốt một lần nữa.

Thời Sênh sờ đi sờ laị, lườm hắn một cái, “Sờ người yêu của mình sao phải lên tiếng, C... sao không đau nữa rồi?”

Phong Cẩm: “...”

Người yêu của mình! Người yêu của mình! Người yêu của mình!

Từ bao giờ mà hắn đã thành người yêu của Cô rôi?

Tự trọng chút đi...

Phong Cẩm nhìn gương mặt như đương nhiên của Thời Sênh, lặng lẽ nuốt xuống lời nói bảo cô ấy tự trọng.

Nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô, hắn trừng cô một cái, “Đừng nghịch, tôi còn có việc.”

“Có phải lúc trướcanhcài cái gì trên người không?” Thời Sênh lật ngược tay hắn, đột nhiên sắc mặt hơi u ám.

Khi An Tổ chạm vào cô, cô hoàn toàn không có cảm giác đó.

Tên này còn nói Với cô cái gì người ma khác biêt.

Người ma có khác biệt cái ông nội hắn!

Đột nhiên Phong Cẩm có dự cảm xấu, hắn nhìn Thời Sênh chằm chằm, ngồi nghiêm chỉnh xong, nghiêm túc giải thích một cách chính thức, “Tất cả thầy trừ ma đều sẽ thiết lập cấm chế trên người mình để bảo vệ bản thân.”

“Vậy sao?” “Ủm”Phong Cẩm nghiêm túc gật đầu.

Ánh mắt Thời Sênh quay quay, không hỏi nữa, chuyến chủ đề, “Tối quaanhnóianhsắp đi đâu?”

Phong Cẩm hơi nhíu mày, “Em không thể đi.”

“Vì sao em không thể đi? Em không biết,anhđi đâu em sẽ đi đó, không thì chúng ta cùng nhau cùng chết đi.”

Không dễ dàng gì mới tìm được, sao cô có thể để hắn rời khỏi phạm vi tầm mắt của mình được, bị người ta đánh chết thì sao?

Phong Cẩm: “...

Hắn đưa tay lấy tờ giấy mời trên bàn, đặt ở trước mặt. Thời Sênh, “Tôi đi tham gia trận tranh tài của thầy trừ ma, không thế đưa em di.”

Đến lúc đó người tới đều là Thầy Trừ Ma, hắn không xác định được mình có thể khiến những người đó không phát hiện cô không.

Vốn dĩ Thầy Trừ Ma nuôi ma là phạm quy tắc, bị phát hiện, không chỉ hắn bị trừng phạt, mà cô càng không thể thoát được.

Không biết vì sao, từ tối hôm qua, hắn liền cảm thấy cảm giác cô ấy cho mình giống như Vượt qua thời gian, có một môi liên hệ không tên.

Loại liên hệ đó rất kỳ diệu, khi nhìn cô ấy, bản thân sẽ hồi hộp, sẽ đau lòng, sẽ không chịu được thương xót cô ấy.

“Giả thần giả quỷ, đừng sợ, em đưaanhtới ngược đãi họ.” Thời Sênh vỗ vỗ vai Phong Cẩm, mặt hiện rõ vẻ bá đạo, “Người đàn ông của em nên có cái tốt nhất, người đời đều phải sợ hãi, cung kính.” Phong Cẩm: “...” Hắn không muốn xưng bá thế giới.

# Ma nhà mình nuôi không chỉ phạm thượng vô lễ xâm hại chủ nhân, còn là mắc bệnh tự tin thái quá làm sao giờ, online đợi, rất gấp #

Phong Cẩm bị Thời Sênh gây rối không có cách nào chỉ có thể đồng ý với cô.

Nhưng đến, Thời Sênh vừa ngủ dậy liền phát hiện Phong Cẩm biến mất, cả phòng dán đầy bùa, rõ ràng những lá bùa này là để đôi phó với cô, thử mấy lần cũng không thoát ra được. Thời Sênh tức tới mức suýt dỡ cả ngôi nhà. Phong Cẩm được đấy!

Cô bay tới cửa, “Nữ chính... à An Tố, cô có đó không?” Không biết những tấm bùa này có hiệu quả cách âm hay không, nếu là có hiệu quả cách âm, cô chỉ có thế...

Cho nổtan căn nhà!

“... Chị ma nữ?” Tiếng của An Tổ mơ hồ truyền vào, “Em ở đây, em ở đây.”

“Cô nghĩ cách đi vào đây.” Phong Cẩm, đừng đểbà đây bắt đượcanh.

“A? Sao... làm sao vào được?”An Tố ngây ra ở bên ngoài.

Đây là cửa chống trộm...

“Gọi điện thoại kêu thợ mở khoá.” Thời Sênh nhắc nhở cô ấy.

“Vâng, Vâng...” Vì là buổi tối, người mở khoá tới hơi chậm.

An Tố không chứng minh được thân phận, thợ mở khoá không chịu mở, đòi kêu chủ tài sản tới mới được, nhưng ánh mắt lại vô tình nhắm vào túi tiền trên tay An Tố.

An Tổ tối sầm mặt đưa tất cả tiền trên người cho thợ mở khoá, hắn ta mới đồng ý mở cửa.

Nhưng mở xong liền đi, hoàn toàn không có ý nhìn bên trong.

Vừa nhìn đã biết là thợ chuyên nghiệp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.