Boss Là Nữ Phụ

Chương 941: Chương 941: Ma vương vạn tuế (33)




Cuối cùng, Thời Sênh cũng tin Khúc Ân Ân chính là mẹ của Khúc Diệu, cách nói chuyện của Khúc Diệu quả đúng là di truyền từ người đàn bà này.

Thật phiền!

Khúc Ân Ân tìm đủ mọi cách muốn Thời Sênh nói ra mình tiêu diệt Hắc Sát như thế nào. Thời Sênh là loại người khi tâm tình tốt mới dễ nói chuyện, bị Khúc Ân Ân làm phiền, hai người lập tức xé mặt.

Cuối cùng Lý Hạ phải ra mặt ngăn cản Khúc Ân Ân, nói toàn bộ quá trình, như thế chuyện này mới coi như xong.

Nếu để hai người này đối đầu với nhau, ông ta sẽ là người xui xẻo nhất.

“Cô ta có năng lực lớn như thế thật sao?” Khúc Ân Ân vẫn rất không tin.

Lý Hạ gật đầu, ông ta đã thấy rất rõ ràng, chỉ có một mình cô ra tay, Quy Nguyệt đến phút cuối cùng mới hành động đúng một lần.

Nhưng tại thời điểm đó, Hắc Sát đã bị giết chết rồi.

Lý Hạ chờ người của mình tới, lại tra xét khắp thôn thêm một lần, còn tìm thấy một thằng bé đang ngất xỉu ở trong một nhà dân.

Trên tay thằng bé cầm một con dao nhỏ đầy máu tươi, người giết hai đồng đội của Lý Hạ hẳn là thằng bé này.

Trong lúc nhất thời, Lý Hạ không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào nữa.

Thằng bé kia rõ ràng không phải chủ động giết người, ông ta có thể trách tội nó sao? Nhưng chính nó đã giết đồng đội của ông ta…

Người của thôn họ Khúc đã chết, chỉ còn lại thằng bé kia, trên người thằng nhóc có rất nhiều điểm đáng ngờ cho nên bị đưa về tổng bộ.

Khúc Ân Ân và Khúc Diệu đã biến mất từ lúc nào, Lý Hạ không chú ý tới điều ấy cho tới khi nhận được điện thoại của đội trưởng.

“Đội trưởng, thật xin lỗi, tôi không chú ý, nhưng chắc bọn họ chưa đi xa, tôi sẽ cho người đi tìm.” Lý Hạ nhỏ giọng đáp, sợ người bên kia điện thoại tức giận.

“Ừm.” Đội trưởng trả lời một tiếng, “Cô ta còn ở đó không?”

“Ai?”

“Quý Lưu Huỳnh!”

Lý Hạ ngẩng đầu nhìn một vòng, không thấy người kia đâu, đang định trả lời thì điện thoại trong tay đã bị người ta cướp mất.

Lý Hạ xoay người, giọng nói như bị người cắt đứt, miệng nói không nên lời, “Quý…”

Cô ta đứng sau lưng mình từ lúc nào thế? Đi đường cũng không phát ra chút âm thanh nào sao?

A, sao con ma kia lại ở đây, còn nhìn mình chằm chằm nữa… sao cứ cảm thấy xung quanh càng lúc càng lạnh…

Thời Sênh nhìn tên hiển thị trên màn hình rồi áp lên tai mình, “Mộ Bạch, rửa sạch cổ, chờ ông đây tới chém.”

Điện thoại trầm mặc trong chốc lát, “Xin đợi cô Thời Sênh. Tút… Tút… Tút…” Di động chỉ còn lại một tràng tiếng tút tút kéo dài.

Mẹ nó! Dám dập máy của ông!



Thành phố Z.

Trong một biệt thự phong cách châu Âu, gã đàn ông ném cái di động trong tay vào trong bể nuôi cá.

Bên cạnh bể nuôi cá có dán một tờ giấy Tuyên Thành màu trắng, bên trên viết hai chữ rồng bay phượng múa, “Thời Sênh”.

Gã đàn ông nhìn chằm chằm vào hai chữ đó một hồi, lại cầm con dao nhỏ lên, cắt tờ giấy đó thành hai nửa, vừa vặn xé rách ở chính giữa hai chữ “Thời Sênh”.

“Tít tít… Anh Mộ.” Bên trong bộ đàm truyền ra giọng nói.

Mộ Bạch tung hứng con dao, môi bạc cong lên: “Bắt được chưa?”

Chỗ đối phương bên kia cũng có chút tạp âm, là tiếng tranh cãi ầm ĩ, “… Bắt được rồi… Tít tít… Cần đưa tới chỗ anh Mộ luôn không?”

“Đưa tới đây đi.”

“Được.”

Mộ Bạch tiếp tục rạch tờ giấy Tuyên thành, nụ cười trên mặt biến hóa càng lúc càng thâm trầm. “Thời Sênh, tôi cũng không tin lần nào cô cũng may mắn như thế.”

Rầm…

Nước trong bể xao động, tần suất vẫy đuôi của cá vàng trong bể càng ngày càng chậm, vài giây sau liền không động đậy gì, như bị định thân lại vậy.

Giấy Tuyên Thành rách thành vô số mảnh nhỏ, không có gió mà tự bay lên, dừng trên mặt nước, yên tĩnh như bị đánh vỡ, cá vàng chậm rãi ngửa bụng chết trong bể.



Thời Sênh và Quy Nguyệt quay về biệt thự. Quy Nguyệt thong thả cởi áo cHoàng, để lộ ra một đầu tóc trắng.

Đại khái là do đội mũ nên tóc hắn hơi lộn xộn, mấy sợi tóc dựng đứng trên đỉnh đầu nhìn rất ngốc. Hắn nghiêng đầu hỏi Thời Sênh: “Vì sao em lại tha cho Lý Hạ?”

Nếu cô muốn giết Lý Hạ thì đã sớm ra tay, nhưng cô chỉ có đe dọa chứ không hề làm gì cả.

“Giết người phạm pháp đó.” Thời Sênh trả lời rất nghiêm túc, “Em là một công dân tuân thủ pháp luật, chuyện phạm pháp em không làm.”

“Vậy người là trước đó em giết…” Quy Nguyệt dừng một chút, trong đầu hiện lên vài hình ảnh kỳ quái, tốc độ quá nhanh nên hắn không thể nắm giữ được.

Thời Sênh trừng mắt với Quy Nguyệt: “Em giết người lúc nào chứ?”

Bản cô nương tuy rằng rất thích giết người nhưng không giết tùy tiện đâu nha! Cái tội này bản cô nương đây không gánh được!

Quy Nguyệt hơi nhíu mày, áp chế tia quái dị kia đi, “Người đàn ông mà em đã ném xác.”

Ném xác…

Quý Phong?

Mẹ kiếp! Sao hắn biết chuyện này?

Thời Sênh banh mặt, “Đó là em trừ hại cho dân, không tính giết người.”

Quy Nguyệt: “…”

Nếu không tận mắt thấy cô ném xác thì có khi hắn cũng tin là thật đấy.

Giết người còn nói mình trừ hại cho dân, chỉ có cô mới nói được cái này.

“Sao anh lại biết chuyện này?” Thời Sênh chuyển đề tài, “Anh theo dõi em hả?”

Quy Nguyệt tỏ ra vô tội: “Anh vô tình gặp em ở đó, không tính là theo dõi.”

“…” Mẹ nó, hơn nửa đêm tới vùng hoang vu dã ngoại làm gì hả? “Anh ở đó làm gì?”

“Chờ em.”

Gương mặt Quy Nguyệt mang theo ý cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thời Sênh có vài phần nhu tình.

“Anh còn biết em sẽ xuất hiện ở đâu?” Thời Sênh càng nhăn mặt dữ hơn, nơi đó cô chỉ tùy tiện chọn, sao hắn có thể biết chứ?

Còn nói không phải theo dõi cô à?

“Ừm…” Quy Nguyệt nghĩ nghĩ, “Không biết, nhưng tôi có một loại trực giác mách bảo rằng tôi phải tới đó, nên tôi đã đi.”

Hắn bước vài bước tới gần Thời Sênh, một tay chống lên tường ở sau lưng cô, đem cô giam ở trong lòng mình, giọng nói chậm rãi và nhẹ nhàng, “Tôi biết, nếu tôi không đi thì có lẽ mình sẽ hối hận cả đời, nên tôi đã đi.”

Quy Nguyệt cúi đầu, hai má cọ cọ vào cô, giọng nói trong trẻo và lạnh lùng bao phủ khắp không gian, “Thực may mắn vì tôi đã đi.” Và gặp em.

Có lẽ bọn họ đã trải qua rất nhiều thế giới cùng nhau nên hắn đã hình thành nên bản năng rồi.

Có lẽ ở thế giới này, thân thể mà hắn đang sử dụng này không có gì đáng để phòng bị nên dễ dàng làm theo ý muốn của chính mình.

“Tôi có thể hôn em không?”

“Cái gì?” Thời Sênh mê man nhìn Quy Nguyệt.

“Tôi có thể hôn em không?” Quy Nguyệt thẳng thắn lặp lại một lần.

Thời Sênh: “…” Đột nhiên có người đưa ra lời đề nghị muốn hôn cô một cách đứng đắn như thế, thật là quỷ dị.

Nhà người ta đều là tổng tài bá đạo, ai cũng cứ thế nhào lên, cần gì hỏi ý kiến chứ?

Xứng đáng chỉ làm nữ chính.

“Không hôn.” Thời Sênh đen mặt từ chối.

“Vì sao? Không phải em đã đồng ý ở bên tôi sao, vì sao không thể hôn? Em không thích tôi đúng không?” Người ta ở bên nhau đều có thể hôn, vì sao hắn lại không thể?

Người nào yêu nhau ở bên nhau mà chẳng hôn nhau chứ.

“Không vì sao hết.” Ông đây không phải mười vạn câu hỏi vì sao.

Thời Sênh lại bổ sung thêm một câu: “Không phải không thích anh.” Nếu cô nói không thích, con hàng này tuyệt đối sẽ giết chết cô tại chỗ để cùng hắn song túc song phi…

Vì sao nàng dâu nhà mình luôn có những tư tưởng nguy hiểm thế này chứ?

[…] Tục ngữ nói, không phải người một nhà thì không tiến được vào cửa nhà đó, Ký chủ cô tự thân đã mang tư tưởng nguy hiểm, có tư cách gì mà nói người khác chứ.

Quy Nguyệt mím môi, nhẹ giọng trưng cầu, “Vậy phải thế nào em mới cho tôi hôn hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.