Boss Là Nữ Phụ

Chương 1183: Chương 1183: Phượng hoàng niết bàn (2)




Phía dưới là một sân bãi hình tròn, trồng một ít hoa cỏ kỳ quái. Tiếng nổ vang lên, những thứ hoa cỏ kia phát ra ánh sáng trong trẻo, không bị ảnh hưởng gì. Nhưng sau lúc tiếng nổ kết thúc, tất cả hoa cỏ đều bị khô héo, hóa thành tro bụi hết.

Ở giữa những hoa cỏ này, đặt một quả trứng băng hình tròn rất to, lúc này một bên trứng băng bị nổ tung, lộ ra không gian nhỏ hẹp bên trong.

Thời Sênh nằm bò ở trên thiết kiếm nhìn quả trứng phía dưới.

Cái tên thiểu năng nào nhét ông vào bên trong quả trứng!

Còn nhỏ như vậy!

Mẹ kiếp, quá hạ thấp phong cách của bản cô nương! Tức thật!

Thời Sênh ngắm nhìn bốn phía lần nữa, đây hơi giống một trận pháp…

Không được, phải tiếp nhận nội dung câu chuyện trước đã.

Thiết lập của mỗi thế giới đều có chỗ khác nhau, mặc dù đều là xây dựng trên một nền móng chung, nhưng ở mỗi không gian, trận pháp giống nhau có lẽ sẽ có cách dùng khác nhau.

Vừa rồi cô làm ra động tĩnh lớn như vậy, nếu như đây là có người bày ra, nhất định sẽ cảm nhận được, không thể ở lại chỗ này.

Thời Sênh ngồi trên thiết kiếm bay một vòng, không tìm được bất kỳ lối ra nào, không có chút linh khí nào, nhưng cô dám khẳng định, chắc chắn không gian này có linh khí.

Cho nên...

Đây là một không gian độc lập? Vậy bản cô nương phải đi ra ngoài thế nào? Làm lại như vừa rồi là chết đấy!

Bản cô nương không thể chấp nhận được kiểu vừa bắt đầu đã phải chết đâu!

Chờ lâu như thế, rốt cuộc bản cô nương đang ở chỗ nào!

Nhị Cẩu Tử, mi không ra dẫn đường cho ta sao?

[Không cung cấp dịch vụ này.] Hệ thống vô tình cự tuyệt Thời Sênh.

Còn ném hai chữ Nhị Cẩu Tử nữa chứ, phì phì, ba chữ, tuyệt đối sẽ không cung cấp bất kỳ đầu mối nào cho cô.

“Phế vật.”

[…] Bình tĩnh, không so đo với Ký chủ thiểu năng, nó là Hệ thống có tư chất, [Ký chủ cô lợi hại, tự mình đi ra ngoài đi.]

Thời Sênh: “…” Khi dễ ông đây bây giờ không biết tình hình gì sao!

[Còn khi dễ cô bây giờ không thể sử dụng linh lực.] Hệ thống bổ sung một câu.

Nó ngược lại muốn xem xem lần này Ký chủ đi ra ngoài thế nào.

Nó tuyệt đối không cười trên sự đau khổ của người khác, nó chỉ muốn xem xem Ký chủ còn có bao nhiêu con át chủ bài thôi, chỉ như vậy, nó là một Hệ thống chính trực.

Thời Sênh thử một chút, quả nhiên linh khí trong cơ thể không còn gì cả, hơn nữa tình hình thân thể nóng rồi lại lạnh vẫn không có chuyển biến tốt.

Tiếp tục như vậy, cái xác này của cô cũng ngỏm đấy!

Nhất định là thế!

Nhị Cẩu Tử, ta muốn mua đạo cụ.

[Thật xin lỗi Ký chủ, không thể dùng đạo cụ.]

“Thả rắm, giao cửa không gian ba chiều cho ta.”

[Ký chủ, cái này cô không có quyền đổi.] Hệ thống tiếp tục cười trên sự đau khổ của người khác.

Thời Sênh: “…” Tức giận, muốn đánh người!

Dựa vào người không bằng dựa vào mình, ông đây tự xử.

Thời Sênh hít thở sâu một hơi, lục tìm trong không gian một hồi, cầm ra một thứ đồ sáng chói giống như cái phễu.

Hệ thống theo bản năng quét hình. Nhìn thấy tin tức phản hồi về, Hệ thống chỉ muốn một phát đập chết cô.

[Ký chủ, đây là thần khí.]

“Phí lời, không phải thần khí có thể nổ tung nơi này sao?” Thời Sênh trợn mắt.

[Cô lấy ở đâu ra?] Cô ở không gian đó gặt hái được không ít đồ, nhưng rất nhiều thứ đổi không gian sẽ biến mất.

Đồ cô có thể lấy ra, tất cả đều là của cô, trước nó còn cảm thấy cô có móc nữa móc mãi cũng không ra, dẫu sao chỉ có ít đồ dự trữ, nhưng bây giờ cô lại móc ra thần khí.

Hệ thống đột nhiên sợ hãi, rốt cuộc không gian của Ký chủ nhà nó có bao nhiêu đồ?

Trước kia cô ấy làm gì?

Trộm mộ cũng không trâu bò như vậy! Hơn nữa thời đại kia, căn bản cũng không thể có những thứ này…

Đáng sợ nhất là, cô ấy dựa vào tình trạng của linh hồn, lại có thể sử dụng những thứ đó không chướng ngại chút nào. Chủ nhân ngài chắc chắn đây thật sự là người chứ? Không phải sinh vật kỳ quái gì sao?

Thời Sênh lời ít ý nhiều, “Nhặt được.”

[…] Ôi ôi, cô lại nhặt một cái nữa cho bản Hệ thống xem xem.

[Đợi đã, Ký chủ cô vừa nói cái gì? Cô muốn nổ banh nơi này?]

“Nếu không làm sao ta ra ngoài được? Hô “vừng ơi, mở ra” nó sẽ thả ông đây ra sao?”

Cũng không có loại tình tiết “Ting, mật mã chính xác” tức cười đó, toàn bộ không gian chẳng xảy ra cái gì cả.

[Ký chủ, đợi đã, thần khí đó của cô, cô mà nổ banh nơi này, không gian này sẽ bị hủy.]

“Liên quan gì đến ta?” Thời Sênh trợn mắt.

Tự mình còn không bảo vệ được, ai còn dư hơi mà quan tâm xem không gian này vỡ hay không nữa.

[…] Nếu như nó để lộ ra, nhất định Ký chủ sẽ nổ càng ác hơn.

Thôi đi, dù sao cuối cùng chắc chắn Ký chủ cũng sẽ làm nổ, tốt nhất là nó offline đi, làm như không thấy gì hết.

Không thấy gì hết…

Không thấy gì hết...

Thời Sênh chịu đựng đau đớn trên người, xếp đầy quả cầu năng lượng vào trong cái phễu đó, sau đó dùng bùa chú đóng lại, cô để cho thiết kiếm đưa mình lên chỗ cao nhất.

“Nếu chết thì coi như ông đây xui xẻo, có điều người trâu bò như mình, làm sao có thể chết ở chỗ này được.” Thời Sênh lẩm bẩm một tiếng, nhắm hai mắt, dồn sức ném vật trong tay xuống phía dưới.

Thần khí bị bùa chú bọc lại rơi xuống, không gian như ngừng lại trong nháy mắt.

“Xẹt xẹt xẹt….” Vô số luồng điện tóe lên, va chạm ở trong không khí sinh ra tia lửa, tia lửa tụ thành một đường, tấn công bùa chú dưới đất.

Tia lửa đánh vào bùa chú, bùa chú “oành” một tiếng bốc cháy, ngọn lửa tác động luồng điện trong không khí, thần khí đập trên mặt đất.

Quả cầu năng lượng nổ tung, nổ ầm ầm bên tai Thời Sênh, vô số khí áp từ bốn phương tám hướng đè ép tới.

Luồng điện được thả ra từ bên trong quả cầu năng lượng đã lấp đầy toàn bộ không gian.

Rắc rắc…

Rắc rắc…

Rắc rắc rắc rắc rắc rắc…

Có tiếng đổ vỡ, không gian bắt đầu xuất hiện vết nứt, vô số ánh sáng chói mắt xuyên qua từ vết nứt, còn có cả linh khí, linh khí tinh khiết dồi dào cùng tràn vào.

Thời Sênh tìm đúng một chỗ mong manh nhất, điều khiển thiết kiếm dồn sức xông tới, luồng hơi cực nhanh hướng về phía sau, trong không khí dường như tóe lên những đốm lửa.

Dưới tình huống như vậy thân thể cô rất khó chịu, giống như sắp bị ngũ mã phanh thây vậy.

Thời Sênh cắn chặt răng, tăng thêm tốc độ xông ra.

Sau khoảnh khắc yên tĩnh, những tiếng ầm ĩ trong thiên địa lại vang lên.

Thời Sênh còn chưa nhìn rõ tình hình gì, đã va vào một vật cứng lạnh như băng, một luồng sức mạnh dồi dào đánh vào cơ thể cô.

Thân thể cô mất thăng bằng, lăn từ trên thiết kiếm xuống, tiếng gió thổi qua bên tai cô.

Trong những tiếng ầm ĩ kia, Thời Sênh nhận ra, đó là tiếng đánh nhau…

Thời Sênh: “…” Đây là cái quỷ gì thế chứ, f*!

Ra khỏi miệng cọp, lại vào ổ sói đúng không?

Thời Sênh lật người trên không trung, nhìn rõ thứ mình vừa lao vào, không ngờ lại là một con người, toàn thân như bị bao bởi đám khí đen, nhìn bộ dạng kia, hẳn là một tên Ma tộc.

Ngực hắn cắm thiết kiếm, tay hắn duy trì tư thế xuất chưởng. Không cần suy nghĩ, vừa rồi lúc cô đi ra, nhất định là vừa vặn đụng vào.

Phù…

Rốt cuộc bản cô nương đi ra từ cái chỗ quỷ quái nào thế!

Vừa ra đã xử lý một người.

Tức chết đi được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.