Boss Là Nữ Phụ

Chương 812: Chương 812: Quốc sư minh giám (25)




Trận đấu giữa Phượng Kỳ Kỳ và Thời Sênh là trận đấu quan trọng nhất, vài người ngồi xem đã phát ngán, giờ phút này liền lấy lại vẻ hứng khởi.

Phượng Kỳ Kỳ đã đi lên đài.

Nhưng người còn lại vẫn chậm chạp không lên.

Thời Sênh ngồi ở trên như một vị đại gia, hoàn toàn không có ý đi lên.

“Sao Tam tiểu thư lại không lên?”

“Nàng ta dám lên sao? Gần đây Đại tiểu thư vô cùng cố gắng, ngay cả một sợi tóc Tam tiểu thư cũng chẳng chạm vào nổi, đi lên chẳng phải là mất mặt à?”

“Cũng đúng…”

Âm thanh thảo luận phía trước không ngừng truyền lại, càng nói càng khó nghe, dù sao họ nhìn cô không vừa mắt nên càng nói quá lên.

Càng ngày càng có nhiều ánh mắt nhìn về phía góc Thời Sênh đang ngồi.

“Tam tiểu thư, tới phiên tiểu thư rồi.” Phượng An nhắc nhở.

“Không đánh, vô nghĩa.”

Không gian đang cãi nhau lập tức an tĩnh sau câu nói này của Thời Sênh, dường như câu nói đó là để nói cho bọn họ nghe vậy.

“Tam tiểu thư, đây là niên khảo, ngài phải tham gia.” Một trưởng bối làm trọng tài trên sân thi đấu lên tiếng.

“Tiểu Âm.” Phượng gia chủ cũng gọi một tiếng.

“Không muốn động thủ.” Bản cô nương đã ra tay là phải thấy máu, cái loại đánh tới đánh lui mà không được đánh chết này, cô hoàn toàn không có hứng thú.

Phượng gia chủ: “…” Ai nói là sẽ không để mất mặt ở niên khảo hả?

Cái này là trực tiếp bỏ quyền thi đấu luôn.

“Tam muội muội, muội đừng lo lắng, tỷ sẽ nhường muội mà.” Phượng Kỳ Kỳ đứng trên sân đấu, gọi một cách thân thiết.

“Nhường ta cũng không đánh.”

“Tam tỷ tỷ, không phải tỷ sợ đại tỷ tỷ đấy chứ?”

“Sợ? Lúc ta vênh váo thì không biết nàng ta còn đang ở đâu đâu.”

Bản cô nương đây là tổ tông của vênh váo.

Đối phương lại hỏi tiếp, “Vậy sao tỷ lại không lên đi?”

“Lười lên.”

Mọi người: “…”

Dù đám người này có nói thế nào thì Thời Sênh vẫn kiên quyết không lên.

Phượng Kỳ Kỳ có chút không cam lòng, “Tam muội muội, đây là quy củ của gia tộc, muội không thể phá vỡ quy củ.”

Mắt thấy đám người kia còn tiếp tục muốn khuyên bảo, Thời Sênh lập tức đứng lên, xoay người rời khỏi khu thi đấu.

“Mau đi kéo Tam tiểu thư quay lại.” Phượng gia chủ quát lên một tiếng.

Có lòng lương thiện cũng thật mệt!

Vì sao Tiểu Âm nhà ông càng lúc càng tùy hứng thế này?

Phượng gia chủ vẫy vẫy tay: “Trận tiếp theo trước đi.”



Thời Sênh rời khỏi Diễn Võ trường, trực tiếp trèo tường, vượt qua mấy cái sân, nhanh chóng cắt đuôi được đám người đuổi theo mình.

Lại vượt qua một bức tường, Thời Sênh nhanh chóng tiến về phía trước.

Tiếng gió thổi qua tai, một cỗ hương thơm ngát xông vào mũi.

Khóe miệng Thời Sênh vừa giật, thân mình cô liền không kịp phanh lại, trực tiếp nhào vào lòng người đột nhiên xuất hiện ở phía trước.

Ngân Vi vươn tay đỡ lấy eo cô, ôm cô cùng thả người xuống, đứng trên một con đường nhỏ không người qua lại.

Nhìn thấy sắc mặt người trong lòng rất kém, hắn vội vàng giải thích, “Ta không xuất hiện ở sau lưng nàng.”

Thời Sênh: “…” Đột nhiên xuất hiện ở trước mặt và ở sau lưng thì có gì khác nhau sao? Có khác sao? Tên não tàn này!

Thời Sênh cảm giác bàn tay đặt bên hông mình không lạnh, cô đưa tay sờ sờ, thấy rất bình thường.

Hoàn toàn khác với cảm giác lần trước.

“Sao nàng lại chạy ra ngoài này?” Tầm mắt Ngân Vi dừng ở chỗ tay cô đang sờ tay hắn, “Hôm nay có khảo hạch mà.”

“Liên quan gì tới ta đâu?”

Ngân Vi: “…” Khảo hạch gia tộc là vô cùng quan trọng, vậy mà cô lại nói không liên quan tới mình.

Thời Sênh cầm lấy tay hắn lật tới lật lui, “Lần trước câu mà chàng chưa nói xong là gì?”

“Nói cái gì?” Ngân Vi khó hiểu.

“Ta hỏi chàng vì sao chàng sẽ không làm tổn thương tới ta, chàng còn chưa trả lời vấn đề này.” Vài lần gặp trước hắn đều trốn rất nhanh.

Ánh mặt trời vừa lên tới đỉnh, ánh nắng chói chang xuyên thấu qua tán cây rậm rạp đổ xuống mái tóc hắn, xuống bờ vai, xuống làn da trắng nõn như bạch ngọc.

“Bởi vì…” Thanh âm của Ngân Vi trong suốt, “Không muốn làm tổn thương nàng.”

“Đánh rắm.” Thời Sênh ngẩng đầu, “Câu trả lời trước đó của chàng không giống câu này.”

“Nàng thật thông minh.” Ngân Vi rút tay lại, “Bởi vì nàng là cô gái khiến ta thấy thoải mái nhất.”

“…” Đây là cách dùng từ quỷ gì vậy? “Ngủ với ta càng thoải mái hơn.”

“Đầu óc nàng cả ngày đều nghĩ cái gì vậy?” Ngân Vi cực kỳ bất đắc dĩ.

“Ta nghĩ gì, chẳng phải đã nói với chàng vào lần gặp đầu tiên rồi sao?” Cô chẳng muốn gì cả, chỉ muốn ngủ với hắn thôi.

Ngân Vi không muốn tiếp tục đề tài thiếu đứng đắn này với cô, hắn nhẹ nhàng nói: “Nàng cho ta cảm giác rất thoải mái, tựa như chúng ta đã ở bên nhau rất lâu rồi.”

Không cần phải ở chung bao lâu và hiểu biết bao nhiêu cũng có thể lập tức nhận ra.

Đây là loại cảm giác đã khắc vào xương tủy, khảm nhập vào tận linh hồn.

Vẻ mặt Thời Sênh cổ quái, “Vậy chàng tránh ta làm cái gì?”

“Ta không trốn tránh nàng.” Ngân Vi lắc đầu, “Ta phải đi rồi.”

“Chờ một chút.”

Ngân Vi khựng lại.

Thời Sênh lấy từ trong không gian ra một cái đồng hồ, “Đưa tay lại đây.”

Ngân Vi nhìn thứ trong tay Thời Sênh, đưa tay mình ra.

Thời Sênh vén tay áo của hắn lên, đeo đồng hồ cho hắn, đầu ngón tay chạm vào cổ tay hắn, chỉ thấy lạnh thấu xương.

Ngân Vi cụp mắt nhìn thứ được đeo lên tay mình. Hắn chưa từng gặp qua thứ này, nó dán lên da thịt hắn, bắt đầu làm hắn cảm thấy dễ chịu.

“Không được tháo ra.” Thời Sênh dặn dò, thu tay lại.

“Được.” Ngân Vi gật đầu, “Ta đi đây.”

Thân hình Ngân Vi chợt lóe, không gian thoáng vặn vẹo một chút, gió nổi lên, lá cây sàn sạt, bóng nắng chớp lên.

Thời Sênh đứng ở đó rất lâu rồi mới xoay người đi về nơi mình ở.

Hạn chế thời gian, không gian…

Quy tắc ư?

Hay là trừng phạt?

Hay là phản phệ?

Trong cốt truyện chỉ nói Ngân Vi đối nghịch với nữ chính, không hề nói kỹ về bản thân hắn.

Nhưng theo lý thuyết thông thường, ngoài nữ chính ra, người khác sẽ không thể khống chế được thời gian hay không gian, muốn có được loại năng lực nghịch thiên này thì cần phải trả giá rất đắt.

Giá đắt…



Phủ Quốc sư.

Thân ảnh Ngân Vi xuất hiện từ trong hư không, thân mình hắn hơi lung lay, trực tiếp ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt. Một thiếu niên ở phía sau lập tức tiến lên.

“Đại nhân.”

“Không có việc gì.” Thanh âm của Ngân Vi rất mỏng.

“Gần đây ngài sử dụng năng lực quá thường xuyên.” Thiếu niên lo lắng, “Ngài muốn gặp Tam tiểu thư thì cứ mời nàng ấy tới đây, sao phải…”

“Nàng không thể tiến vào đây.”

“Đại nhân…” Thiếu niên khó hiểu. Phủ Quốc sư đúng là có vài thứ không tốt nhưng cũng không đến nỗi không bảo hộ nổi một cô nương đi vào đây?

Ngân Vi nhìn về phía thiếu niên, “Không cần tự chủ trương.”

Thiếu niên cau mày, “Vâng.”

“Lui xuống đi.”

Thiếu niên cúi đầu ra cửa, bên ngoài là một mảnh tối đen, giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón. Thiếu niên vừa ra, một bóng đen xẹt tới, giương nanh múa vuốt với hắn.

Ánh mắt thiếu niên trừng lên, bóng đen nhất thời khựng lại.

Gió rít từng trận làm cho thân mình gầy nhỏ của thiếu niên như sắp bị thổi bay tung lên trời, “Hắn sắp chết, ha ha, hắn sắp chết đúng không? Ha ha ha ha, báo ứng, báo ứng!”

“Câm mồm!” Thiếu niên quát lớn một tiếng.

Bóng đen lại càng thêm kiêu ngạo, tiếng cười bén nhọn truyền khắp trong đêm tiếng gào khóc thảm thiết bừng lên.

“Ha ha ha, hắn sắp chết, hắn sắp chết…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.