Boss Là Nữ Phụ

Chương 2029: Chương 2029: Sênh ca vạn dặm (30)




Theo lời lão Quý nói, anh Hoành đã sớm để lại di ngôn, chỉ cần hắn ta chết, di ngôn sẽ được truyền đến cho lão Quý.

Dường như hắn đã sớm có sự chuẩn bị để chết.

“Thời gia chủ, trong đó có chút bí mật tôi không tiện nói với cô, nhưng cô phải tin rằng, tôi chỉ đến đón con trai tôi về nhà.”

“Có lẽ hắn ta không muốn trở về thì sao?”

“Haizzz…” Lão Quý thở một hơi thật dài, “Tôi biết, nhưng suy cho cùng nó cũng là người họ Lý. Tôi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, không thể nào thấy nó chết rồi mà không về được nhà. Tôi tuổi tác đã cao, chỉ muốn tìm lại con tôi, xin Thời gia chủ cho tôi được toại nguyện.”

Thời Sênh trầm mặc giây lát, “Mang hài cốt anh Hoành đến đây.”

“Vâng.”

Trảm Long Vệ chỉ ước gì những người này mau mau mang hài cốt đi, như vậy họ được an toàn rồi.

“Cảm ơn, cảm ơn…” Lão Quý đã nước mắt lưng tròng, phải cố nén lại mới không để rơi lệ.

Hài cốt của anh Hoành được người của lão Quý đưa đi, nhưng ông ta không rời đi ngay mà gửi đến thiết bị cá nhân của Thời Sênh một số thứ.

“Lúc đó có người chuyển di ngôn của Hoằng Nhi về còn đưa một vài món đồ nữa. Tôi vẫn luôn bảo quản giúp nó. Nó nói, nếu có một ngày tôi gặp một cô gái nhỏ tên là Thời Sênh thì giao lại những thứ này cho cô ấy.”

Lão Quý hơi ngừng lại, “Nó không nhìn lầm người, nhưng thứ khác xem như lão già này tặng cô, cảm ơn cô đã đưa nó ra.”

Anh Hoành để lại cho Thời Sênh gần như là một thế lực. Lão Quý tặng cho cô một vài sản nghiệp, hơn nữa đều là sản nghiệp đang rất ra tiền.

Thời Sênh không mấy hứng thú với những thứ đó, trả lại tất cả. Lão Quý quỷ dị nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh đứng dậy, thần sắc nhàn nhạt, “Nhân quả tất báo, là hắn ta giơ tay ra với tôi trước, đây là tôi báo đáp lại hắn ta, lão Quý đi thong thả không tiễn.”

Lão Quý trầm mặc một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên cười lớn, “Chẳng trách con trai lão lại đưa những thứ này cho cô. Thứ lão tặng thì cô có thể trả lại, nhưng thứ con trai lão tặng thì cô hãy giữ lấy đi, tôn trọng người đã mất. Cô vừa tiếp quản Thời gia, họ cũng có thể giúp cô ổn định Thời gia. Những thứ này thu hồi lại, lại là một trận gió tanh mưa máu, chi bằng trao cho cô đi.”

Lão Quý dường như thấy mình đã nói nhiều rồi, dừng lại câu chuyện, “Nhưng cô yên tâm đi, họ tuyệt đối sẽ không gây thêm rắc rối cho cô đâu.”

Thời Sênh hơi nhíu mày, nhưng lão Quý lại không đợi Thời Sênh nói gì đã xoay người rời đi.

Xưa nay đối với những thứ lai lịch bất minh Thời Sênh đều không mấy gần gũi. Cô không liên hệ với thế lực đó.

Theo kế hoạch ban đầu tìm hài cốt Lục Tư Nguyệt, tìm kiếm một tinh cầu có môi trường rất tốt, rồi chôn họ ở đó.

Thời Sênh đã ở lại tinh cầu đó rất nhiều ngày rồi mới quay về Đế Đô Tinh.

Cô không liên hệ với thế lực đó. Những người đó đã liên lạc với cô trước. Cô vừa về Đế Đô, những người đó đã tìm đến tận cửa, nói là tuân theo mệnh lệnh của Quý Hoằng. Khi họ nhận được tin tức trong văn kiện được kích hoạt đã tự mình tìm đến cô.

Dường như Quý Hoằng đã liệu trước được rằng cô sẽ không đời nào bỏ đi lặng lẽ.

Không thể không nói rằng, thế lực anh Hoành để lại tuy số người không nhiều nhưng ai nấy đều rất lợi hại, một đấu mười.

Thời Sênh không cho họ vào Thời gia. Họ liền canh gác bên ngoài Thời gia, khiến không ít người vây xem.

Cuối cùng Thời Sênh không còn cách nào khác, đành phải cho họ vào.

Sau đó những người đó hợp nhất với Trảm Long Vệ, chính là Trảm Long Vệ Thập Đội uy chấn vang danh khắp tinh tế.



“Gia chủ, Hạ gia phái người đưa thiệp mời, nói là tiểu thư Hạ Sơ và thiếu gia Cơ Dạ sắp tổ chức tiệc đính hôn.”

“Đính hôn?” Thời Sênh đang ngồi ghế đứng bật dậy, nhận lấy thiệp mời quản gia đưa tới, bảy đại gia tộc mỗi khi làm việc vẫn luôn giữ thói quen gửi thiệp, tuy thiệp mời không viết trên giấy, nhưng cũng vô cùng phục cổ.

“Vâng, đã được định từ mấy ngày trước. Tiểu thư Hạ Sơ còn đến tìm ngài một lần, nhưng lúc đó ngài không có mặt.” Quản gia đáp.

“Khi tôi về sao không báo với tôi?”

Quản gia chợt ngại ngùng, “Gia chủ, khi ngài về tôi có được gặp ngài đâu, sao nói với ngài được chứ?”

Thời Sênh liếc nhìn quản gia, mở thiệp mời ra.

Tên của Hạ Sơ và Cơ Dạ được đặt cạnh nhau.

Rất nhiều người của các gia tộc lớn Thời Sênh đều chưa từng gặp, nhưng đã từng nghe tên.

“Tôi ra ngoài một chuyến.” Thời Sênh cầm thiệp mời rời đi.

Quản gia bỗng thở phào nhẹ nhõm, khí thế trên người gia chủ càng ngày càng đáng sợ hơn rồi.



Thời Sênh xuyên qua phố Sương Nguyệt trồng đầy cây sương, đi vào Hạ gia như một cơn gió, tránh né người của Hạ gia, tìm thấy Hạ Sơ ở chỗ cũ.

Nhưng lúc này bên cạnh cô ấy đang có người. Hai người đang đứng rất gần, đang thấp giọng nói chuyện. Trên mặt Hạ Sơ còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Đó là lần đầu tiên Thời Sênh gặp Kỷ Điệp.

Đó là một cô gái nhỏ rất đáng yêu, nhưng lần đầu gặp mặt Thời Sênh đã không thích cô ta.

Cho nên cô đứng ở xa, đợi Kỷ Điệp và Hạ Sơ nói chuyện xong mới đi đến.

Mấy năm nay Hạ Sơ đã trưởng thành lên nhiều, bớt đi vẻ ngây ngô, trở nên chín chắn trưởng thành hơn, thế nhưng tính cách vẫn gần như không thay đổi gì nhiều.

Ít nhất là ở trước mặt cô…

“A Sênh, cậu đến rồi à!” Hạ Sơ nhào về phía Thời Sênh, “Tớ biết ngay là cậu nhìn thấy thiệp mời sẽ đến ngay mà. Nào, xem tớ đã chuẩn bị sẵn trà chiều cho cậu rồi đây này.”

Thời Sênh đẩy cô ra, ngồi xuống hỏi chuyện, “Người đó là ai?”

“Hả? Cơ Dạ đó.” Hạ Sơ tưởng rằng Thời Sênh hỏi đối tượng cô sắp đính hôn.

“Cô ta cơ mà.” Thời Sênh lặp lại một lần.

Hạ Sơ chớp mắt, nhìn về hướng Kỷ Điệp vừa rời đi, cười hi hi ngồi xuống trước mặt Thời Sênh, “Cô ấy là một chi thứ trong tộc của tớ, tên là Kỷ Điệp, bây giờ đang đi theo tớ.”

“Tớ không thích cô ta.”

Hạ Sơ phồng má, “Tại sao chứ?”

Cô chọc chọc Thời Sênh, cười he he, “Có phải là cậu ghen rồi không? Yên tâm đi, trong lòng tớ cậu vĩnh viễn là đặc biệt nhất, không ai có thể thay thế được.”

Thời Sênh nhíu mày, không tiếp tục đề tài này nữa, “Con người Cơ Dạ cậu hiểu rõ mà, cậu muốn đính hôn với hắn ta sao?”

Hạ Sơ cười, “Không còn cách nào khác, trong tộc đã định rồi, họ là trưởng bối, sao tớ phản bác được chứ?”

“Cậu thích hắn không?”

“Thích à?” Hạ Sơ nghiêng đầu, một lọn tóc rủ xuống, che đôi mắt cô. Thời Sênh giơ tay vén tóc Hạ Sơ lên, đáy mắt cô là ý cười nhộn nhạo, “Người như chúng ta nói gì đến chuyện thích chứ.”

Sống trong gia tộc lớn, cũng có điều bất đắc dĩ của gia tộc lớn.

“Cậu không thích thì có thể từ chối.” Thời Sênh nói: “Không cần thiết phải trả giá vì người khác.”

“A Sênh. Tớ không phải là cậu.” Hạ Sơ nằm bò trên bàn, kéo tay Thời Sênh nghịch, “Không nói đến chuyện này nữa. A Sênh, sau khi đính hôn tớ phải ra chiến trường rồi, cậu đi cùng tớ được không?”

“Chiến trường?” Thời Sênh không rút tay mình lại, nhìn Hạ Sơ, “Người trong tộc cậu đồng ý sao?”

Hạ Sơ bây giờ là người thừa kế.

“Ừm, tớ đã thuyết phục được họ rồi, hơn nữa Hạ gia không chỉ có một mình tớ là con cháu, thực ra họ cũng không để ý đâu.” Hạ Sơ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng Thời Sênh, bên trong có sự kiên định, “Nhưng tớ muốn thay anh tớ hoàn thành tâm nguyện.”

Lúc đó Thời Sênh rất muốn nói, tứ hải sênh ca là chuyện không thể nào.

Nhưng câu nói này đã ra đến miệng hàng trăm nghìn lần rồi lại quay lại, cuối cùng vẫn không thốt được thành lời.

Cô cuộn chặt ngón tay lại, “Được, tớ đi cùng cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.