Boss Là Nữ Phụ

Chương 1932: Chương 1932: Sinh tồn trên sa mạc (10)




“Không có gì cả mà các người còn muốn cúng tôi hả?” Thời Sênh ném vỏ hạt dưa trong tay ra, “Nằm mơ giữa ban ngày à?”

Cúng?

Ai nói là họ muốn cúng bái cô hả?!

Cô coi mình là Bồ Tát thật à?

Một gã đàn ông trong đó thô lỗ gào lên, “Đại ca, đừng có phí lời với cô ta làm gì nữa, đưa cô ta về thôi.”

“Đưa ta về?” Thời Sênh như cười như không nhìn hắn, coi ông đây là thứ hàng rẻ mạt, có thể tùy tiện đưa đi được sao?

Thời Sênh vân vê ngón tay đứng lên, gần đây không được đánh nhau, chân tay vô cùng ngứa ngáy.

Người của Giản Ý biết ý tự giác lùi lại phía sau. Cô gái này một khi đánh nhau rất đáng sợ, không phân rõ địch ta. Có lẽ ở trong mắt cô ta, họ cũng không khác gì so với những người khác.

Mấy gã đàn ông kia không hiểu chuyện, thấy Thời Sênh đi về phía họ, không biết tại sao lại cảm giác thấy nhiệt độ không khí dường như hạ xuống không ít, gió lạnh quét qua sau lưng, cuộn lên luồng khí lạnh lẽo đáng sợ.

...

“A!!!”

Trong không khí nóng rát vang lên tiếng kêu thảm thiết. Mấy bóng đen vạch thành một đường parabol trong không khí rồi rơi xuống đất, đập vào bãi cát, lăn lông lốc xuống cồn cát. Một đôi giày thể thao chặn trước mấy người đó, hắn bỗng nhiên dừng lăn.

Người lăn xuống sau cùng bị chặn lại, lực tác động không hề nhỏ, nhưng chủ nhân của đôi giày thể thao đó không hề có ý muốn nhúc nhích, vững như bàn thạch.

Đó là một người đàn ông, tóc hơi dài che mắt, nửa gương mặt lộ ra trong không khí, khóe môi mím chặt, thể hiện rõ khí chất có vẻ tối tăm.

Người đàn ông khom lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào một người trong số họ, giọng nói hơi khàn hỏi: “Nguồn nước ở đâu?”

Gã đàn ông đầu óc trống rỗng, đột nhiên nghe thấy có người hỏi, tiêu cự rời rạc dừng lại trên khuôn mặt người đàn ông, con ngươi hắn co rụt lại, “Là anh...”

Trước đây họ đã từng gặp người đàn ông này một lần. Lúc đó còn tưởng rằng hắn ta rất dễ ức hiếp, nhưng ai ngờ lại là một kẻ hung ác. Không ngờ giờ lại có thể gặp hắn ở đây.

Vẻ mặt người đàn ông không hề thay đổi, trong con người trào lên cảm xúc rất mất kiên nhẫn, “Nguồn nước ở đâu?”

“Không... không biết.” Gã đàn ông run cầm cập.

Họ thực sự không biết. Họ chỉ nghe nói ở đây có nguồn nước, còn cụ thể ở đâu thì họ không biết rõ.

Cảm xúc mất kiên nhẫn trong mắt người đàn ông đã đạt đến cực điểm. Chân hắn ấn mạnh một cái, từ hai bên giày mở ra lưỡi dao, không hề nể nang gì đâm thẳng vào lồng ngực gã đàn ông kia.

Mấy gã phía sau cũng bị hắn giải quyết bằng cách tương tự.

Người đàn ông thu chân lại, đôi giày không dính một chút máu nào. Hắn giẫm lên cát đi thẳng về phía trước. Trên cát lưu lại một chuỗi dấu chân, kéo dài về phía xa.

...

Khi Thời Sênh quay về bên nguồn nước đã là buổi tối, ánh trăng sáng chiếu lên trên mặt hồ rung động, gợn sóng lăn tăn.

Lách tách...

Nước hồ khẽ động, bước chân Thời Sênh dừng lại, nhìn xuyên qua đám thực vật về phía bên kia hồ. Ở không xa bên kia hồ có một bóng đen đang ngồi. Từng vòng tròn hiện lên trên mặt nước rồi lan rộng ra.

Có người...

Không đúng, có người lại vào được bên hồ khi không được cô cho phép...

Thời Sênh còn đang suy tư, bóng người bên kia đã đột nhiên đứng dậy, quay đầu lại nhìn về phía cô. Ánh trăng rơi vào trong mắt hắn, ánh sáng màu bạc thoắt hiện.

Không phải vì ánh trăng, mà vì con ngươi hắn có màu bạc.

Mẹ kiếp, hình như lại gặp phải một thứ kỳ quái rồi.

Bóng người bên kia thoắt lóe sáng, thực vật màu xanh lục vang lên soàn soạt, một luồng gió nóng đập vào mặt Thời Sênh. Bóng đen vừa rồi còn đứng bên hồ đã đứng ngay trước mặt cô.

Con ngươi màu bạc đang nhìn chằm chằm vào cô.

Nhìn kỹ mới phát hiện ra trong con ngươi hắn biến ra ánh sáng màu bạc chuyển động, giống như có một vật sống nào đó đang tồn tại bên trong, quỷ dị đến kinh người.

“Cô là người Thiên Khải?” Giọng nói khàn khàn vang lên trong bóng tối.

Cái gì? Người Thiên Khải cái gì thế?

Liên quan qué gì đến ông?

Khi cô còn chưa biết, đã lại xảy ra chuyện gì vô cùng ghê gớm sao?

Con hàng này ở đâu chui ra thế?

Trong đầu Thời Sênh lướt qua vô số dấu hỏi.

Thế nhưng người đàn ông kia không hề có ý giải thích. Hắn giơ tay lên chạm vào đầu Thời Sênh. Thời Sênh lập tức lùi lại phía sau, và móc thiết kiếm ra nhằm thẳng vào hắn. Con hàng này không phải là Phượng Từ, nhưng lại có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp phòng ngự của cô, chứng tỏ hắn chỉ có thể là nam chính.

Đôi tay người đàn ông ngượng ngùng dừng lại trong không trung. Hắn khựng lại giây lát rồi đặt tay xuống, “Tôi tên là Hạ Dạ, tôi đến tìm cô.”

“Tìm tôi? Tìm tôi làm gì, giải cứu thế giới à?” Hạ Dạ, ta còn là Hạ Tuyết đây này!!

Hạ Dạ trầm mặc giây lát, “Coi là thế đi.”

Thời Sênh: “...” Người của thế giới này sao lại đều muốn ông giải cứu thế giới thế nhỉ?

Ông từ chối nhá!!

“Giải cứu thế giới anh đừng có tìm tôi, tôi không có hứng thú.”

“Cô là người Thiên Khải. Đây là trách nhiệm của cô.” Trong giọng nói của Hạ Dạ không nhận ra được vui hay buồn, dường như chỉ đang bình tĩnh trần thuật lại sự thật này.

Nhưng Thời Sênh cứ cảm thấy kỳ lạ, có một cảm giác kỳ quái không bình thường.

“Ai quy định đây là trách nhiệm của tôi chứ?” Thời Sênh lùi lại khoảng cách an toàn, cười xùy một tiếng, “Cái thứ gọi là người Thiên Khải kia là cái quái gì thế? Anh nói thế thì đúng là thế chắc? Đã hỏi ý kiến tôi chưa thế?”

Ánh sáng màu bạc trong con ngươi Hạ Dạ lóe lên khác thường. Hắn hơi cúi đầu xuống, “Người Thiên Khải là do trời định, không có sự lựa chọn khác. Còn người Thiên Khải là gì thì sau này cô sẽ biết thôi.”

“Không không không, tôi không muốn biết.” Thời Sênh khua tay, “Chuyện giải cứu thế giới giao lại cho anh đấy.”

Bảo bản cô nương đi hủy diệt thế giới thì còn được, còn đội ngũ giải cứu thế giới, bản cô nương từ chối không muốn tham gia.

“Tôi không phải là người Thiên Khải.”

Khóe miệng Thời Sênh co giật, “Vậy sao anh lại biết tôi là người Thiên Khải?”

Chỉ bừa một người thôi đúng không?

Thiết lập này chẳng phải là chỉ giành cho nữ chính thôi sao?

Có liên quan quái gì đến bản cô nương đâu chứ?

Hạ Dạ giơ tay, đầu ngón tay đặt lên mí mắt mình, nhắm một mắt lại, chỉ còn lại một con người hiện lên ánh sáng màu bạc, “Tôi có thể nhìn thấy được người Thiên Khải.”

Thời Sênh cổ quái sờ lên mặt mình, “Tôi mọc thêm một đôi sừng hay là mọc thêm một cái đuôi thế?”

Hạ Dạ di chuyển đầu ngón tay, hai mắt mở to ra, ánh sáng màu bạc nơi đáy mắt giống như ánh sáng chói mắt, “Trên người người Thiên Khải có vầng ánh sáng đặc biệt, tôi có thể nhìn thấy vầng sáng ấy.”

“Ờ.” Thì ra không phải là mọc sừng.

Thời Sênh thu kiếm lại, quay người rời đi.

Cái gì mà người Thiên Khải, cái gì mà giải cứu thế giới, đều không liên quan gì đến bản cô nương hết.

Hạ Dạ nhíu chặt mày lại, mi mắt rũ xuống, khi mở mắt ra con ngươi đã khôi phục lại màu đen. Hắn nhìn Thời Sênh biến mất sau thảm thực vật màu xanh kia.

...

Thời Sênh đã gạt hết chuyện về người Thiên Khải ra sau đầu mình. Ai ngờ đến ngày hôm sau vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Hạ Dạ đứng ngay bên ngoài.

Hôm qua trời quá tối, Thời Sênh không nhìn rõ mặt hắn. Lúc này hắn đứng ở cửa nên cô vừa khéo nhìn được chính diện khuôn mặt hắn.

Cũng coi như một soái ca, chỉ có điều hơi tối tắm, mang lại cho người ta cảm giác không được thoải mái cho lắm.

Hạ Dạ đưa một chiếc cốc cũng được coi là sạch sẽ trong tay cho Thời Sênh, “Uống nước.”

Thời Sênh nắm lấy cánh cửa, chỉ để lại một khe hở, “Không có miếng thịt nào từ trên trời rơi xuống cả, anh định làm gì? Tôi nói cho anh biết, anh đừng có nghĩ đến chuyện giải cứu thế giới. Anh có thể đi tìm người phụ nữ ở phía trước kia, không chừng cô ta có thể giúp anh đấy. Tôi tuyệt đối sẽ không giúp anh đâu!!”

Ngữ khí Hạ Dạ chắc chắn, “Người tôi cần tìm là cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.