Boss Là Nữ Phụ

Chương 429: Chương 429: Tần thời sơ ca (2)




Thời Sênh không nói cô ấy có phải gieo gió gặt bão hay không vì cuối cùng chuyện cũng đã kết thúc rồi.

Nhưng giờ có cơ hội tốt như thế, phải chịu một chuyện ấm ức như vậy, sao cô lại không trả thù chứ?

[Ký chủ, không phải ai cũng giống cô.] Cả ngày chỉ biết giết giết giết.

Có người trải qua một loạt chuyện buồn liền lựa chọn trốn tránh để được sống thoải mái hơn.

Thời Sênh khó hiểu, thế nào là không giống cô? Không phải cũng có hai tai, hai mũi, một cái miệng sao?

Có thù phải báo không tốt sao?

[Ký chủ, xin cô đừng tự chủ trương.] Hệ thống nhắc nhở Thời Sênh, tưởng ai cũng có giá trị vũ lực trâu bò như cô sao?

Ký chủ nhà nó quả thực là phá hủy tình duyên của nam nữ chính tới nghiện rồi. Người ta có chọc giận gì cô đâu chứ?

Thời Sênh nhún vai: “Mi cũng biết, tác giả trâu bò thế này, cho dù ta không chọc tới họ thì họ cũng sẽ tìm tới cửa gây sự thôi. Lần này còn để thúc đẩy tình tiết truyện cho nên…”

Cũng không phải cô tình nguyện phá tình cảm của họ.

Người ta tìm tới cửa rồi còn không hủy sao?

[Ký chủ…]

“Cặp đôi có thể bị người ngoài tác động thì giữa bọn họ cũng chẳng có tình yêu thực sự.” Thời Sênh ngắt lời Hệ thống.

Hệ thống cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra điều gì đó.

Ký chủ thích phá CP như thế là vì cảm thấy kỳ thực những người đó cũng không thực sự yêu nhau sao?

Trong một bộ tiểu thuyết, thường thì tình cảm của nam, nữ chính luôn rất kiên định, vậy nên cô mới thích phá nam, nữ chính như thế, còn những người khác thì chưa từng thấy hứng thú.

Vậy tại sao cô lại cảm thấy tình yêu của mình với Phượng Từ là chân thật? Có tật xấu?

Không đúng, chủ nhân đã nói rồi, căn bản cô chưa hề thích Phượng Từ…

Vận hành khó khăn quá, nó muốn logout.

#Ký chủ quả thực muốn lên trời rồi#

#Cầu não của ký chủ nhà ta quay về#

“Cốc cốc…” Có người gõ cửa phòng.

Thời Sênh ngưng việc tâm tình với Hệ thống lại, ra mở cửa.

Bên ngoài là một người phụ nữ nhìn có vẻ nghiêm khắc.

Đây là mẹ của nguyên chủ.

Người phụ nữ cau mày, sắc mặt không vui nói: “Tiểu Sơ, sao con lại cãi nhau với chị? Lần này còn làm cho chị tức giận bỏ đi nữa?”

Bà Kiều cực kỳ thích Kiều Thiển Thiển. Địa vị của đứa con gái ruột này nhiều khi còn nhẹ hơn cả địa vị của Kiều Thiển Thiển trong lòng bà ta.

Trong nguyên tác, nguyên chủ bị người ta cưỡng bức dẫn đến mang thai, bà Kiều biết đứa bé này không phải của nam chính, cảm thấy Kiều Sơ làm bại hoại gia phong nên đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với cô luôn.

Bà Kiều không thích Kiều Sơ kỳ thực cũng có nguyên nhân.

Từ nhỏ Kiều Sơ đã nghịch ngợm, trèo tường, trèo cây bắt chim, đánh nhau trốn học đều từng làm hết.

Sau khi lên trung học thì không chấp hành nội quy, mặc quần áo lố lăng, hỗn hào với thầy giáo, yêu sớm…

So với nữ chính hiền dịu, không yêu đương, thành tích học tập xuất sắc thì thực sự Kiều Sơ làm người ta lo lắng hơn nhiều.

Đối lập rõ ràng như thế, bà Kiều dần dần trở nên thất vọng với đứa con gái do chính mình sinh ra.

Nhưng bà Kiều cũng không biết, Kiều Sơ vốn là người ăn mềm không ăn cứng, bà ta càng nghiêm khắc với Kiều Sơ thì cô ấy sẽ càng ngỗ nghịch hơn.

Thời Sênh dựa vào cửa: “Chị ấy tự muốn đi, liên quan gì tới con chứ.”

Chỉ cãi nhau vài câu thôi mà, nếu không phải nữ chính đã muốn rời khỏi đây từ lâu thì sao có thể đi dễ dàng như thế?

“Nó là chị gái của con đấy!” Bà Kiều không khỏi nâng cao âm lượng. “Con nhìn xem cái bộ dạng hiện tại của mình đi. Cha mẹ cho con tới trường để học chứ không phải tới đó học mấy cái thói hành xử mất dạy về nhà.”

“Con ngủ đây.” Thời Sênh đóng sầm cửa lại.

Bà Kiều lại tiếp tục đập cửa, âm thanh quát mắng không ngừng truyền qua cánh cửa vào trong phòng.

Cuối cùng vẫn là ông Kiều tới kéo bà Kiều đi.

Nhà họ Kiều không phải gia đình đại phú quý nhưng cũng không thiếu tiền.

Ông Kiều rất sợ vợ, lời của vợ chính là mệnh lệnh. Mặc dù quan tâm tới Kiều Sơ nhưng vì bà Kiều nên ông cũng chưa dám nói nhiều cái gì.

Vì nữ chính đã chuyển ra ngoài nên bà Kiều suốt ngày chỉ trích Thời Sênh.

Thời Sênh nghe tới phát phiền, thu thập đồ đạc rồi chạy tới trường học ở luôn.

“Sơ Sơ.” Ông Kiều gọi lại từ phía sau. “Con bé này, mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi.”

Vì tốt cho cô ư?

Ba câu hai điều đều không rời nữ chính, đây là tốt cho cô à?

Nhưng dù sao nguyên nhân cũng do nguyên chủ tự mình gây ra, cô cũng không thấy bà Kiều sai cái gì, làm gì có ai thích lải nhải nhiều như thế chứ.

Nhưng bà ấy cứ nói nhiều như thế, nhiều tới mức cô cũng không chịu nổi.

“Trường học cũng có nhiều cái bất tiện, mà con cũng không tự chăm sóc mình được, theo ba về nhà đi.” Ông Kiều giữ chặt tay Thời Sênh.

“Ba, con lớn thế này rồi, con biết chăm sóc mình thế nào.” Thời Sênh thoát khỏi tay ông Kiều. “Giờ con cứ phải đi qua đi lại từ nhà tới trường mới là bất tiện đó.”

“Nhưng sao có thể ở trường học được chứ…” Ông Kiều cau mày, đứa bé này trước giờ đều chưa từng ở tại ký túc xá của trường.

Thời Sênh quyết tâm ở lại trường, cuối cùng, ông Kiều không có cách nào nên chỉ có thể để cô đi.

Ký túc xá của đại học A hiện tại cho bốn người ở một phòng, bây giờ còn chưa tới lúc khai giảng.

Hiện tại Thời Sênh xin vào ở nên được phân tới ký túc của sinh viên năm tư.

Trong phòng có hai học tỷ đang ra ngoài thực tập, thuê phòng ở lại bên ngoài.

Một người chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, cả ngày nhốt mình ở thư viện, đến tận khi ký túc chuẩn bị đóng cửa mới về. Vậy nên hầu hết thời gian chỉ có một mình Thời Sênh ở đây.

“Sơ Sơ.”

Thời Sênh chuẩn bị đi canteen kiếm cái gì đó ăn, đột nhiên bị ai đó vỗ mấy cái lên đầu.

Thời Sênh quay đầu lại.

Trong đầu tự động nhảy ra cái tên của người này, Trần Khê.

Đừng nhìn cái tên đó mà tưởng là nữ, đó là một người đàn ông đấy.

“Sao gần đây không thấy em thế, lại bị cấm túc ở nhà à?” Trần Khê bày ra biểu tình “anh biết ngay mà”.

Diện mạo của Trần Khê không quá xuất chúng, nhưng nụ cười của hắn lại rất thân thiện, mà tính tình trước giờ luôn rất tốt, trong trường cũng coi như là một người có tiếng.

Trần Khê có quan hệ rất tốt với Kiều Sơ. Lúc ở trường học, Kiều Sơ luôn đi cùng tên này.

Rất nhiều người nghĩ bọn họ là một đôi, nhưng trên thực tế họ chỉ là bạn thân mà thôi.

“Còn lâu.” Thời Sênh quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Trần Khê chớp chớp mắt, nhanh chóng đuổi theo. “Sao thế? Không vui à? Bị ba mẹ mắng à? Anh đã nói với em rồi, không có việc gì thì đừng suốt ngày chạy ra ngoài như thế…”

Thời Sênh: “…”

Ai đem con hàng lắm lời này đá đi giùm bản cô nương được không?

Bản cô nương muốn ăn trong yên tĩnh.

“Em đi lấy chỗ đi, anh đi mua cơm. Vẫn là cơm sườn kho tàu à?” Vào tới canteen, Trần Khê tự giác đi về phía cửa sổ.

Tuy rằng miệng hắn hỏi như thế nhưng chẳng cần đợi câu trả lời đã đứng vào chỗ đang xếp hàng mua cơm. Dựa vào nhân duyên tốt của mình, hắn không tốn cái gì đã được người ta nhường chỗ cho đứng bên trên rồi.

Thời Sênh tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, vừa ngồi xuống không bao lâu thì Trần Khê bưng thức ăn quay về.

“Ăn thôi, sườn kho tàu của em đây.”

Nguyên chủ rất thích ăn cơm sườn kho tàu ở canteen. Thời Sênh cũng không soi mói gì, lập tức cầm đũa ăn cơm.

“Này, sao hôm nay em im lặng thế, thất tình à?” Trần Khê không nhịn được lại hỏi.

Thời Sênh: “…” Thất tình cái rắm ấy, cô còn chưa tìm được người đàn ông của mình đây.

Nghĩ tới Phượng Từ, Thời Sênh có chút buồn bực.

Phượng Từ không tới thế giới trước, không biết có ở thế giới này không nữa.

BOSS phản diện chung cực ở thế giới này là ai nhỉ?

Thời Sênh nghĩ nghĩ nửa ngày nhưng vẫn không lục tìm được tin tức về nhân vật này…

Cho nên không biết ở đây có nhiệm vụ ẩn giấu hay không?

Có nhiệm vụ ẩn giấu là chắc chắn có Phượng Từ.

Thời Sênh lập tức cảm nhận linh khí ở thế giới này.

Không ngờ lại khá ổn…

Thật sự là thần kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.