Boss Là Nữ Phụ

Chương 339: Chương 339: Thê chủ sủng quân (23)




Đáng lẽ Thời Sênh dự định sai người đi giết Đoàn Thanh Vân, kết quả người của cô còn chưa kịp ra tay thì người của Ninh Vương đã đến rồi.

Khương Chỉ đích thân dẫn theo người đến.

Đó là một cái sơn trại, nằm gần một trại thổ phỉ rất có tiếng.

Thổ phỉ của sơn trại đã bị người ta giết sạch, xác chết cũng được dọn dẹp sạch sẽ, chất thành đống ở bên ngoài sơn trại.

Khương Chỉ cứ thế chạy thẳng vào trong sơn trại.

Đới Nguyệt chỉ đến nhanh hơn Khương Chỉ một bước, vừa sai người đưa Đoàn Thanh Vân ra ngoài, kết quả là Khương Chỉ đã xông ra.

Khương Chỉ nhìn cũng không thèm nhìn kẻ đang bị hôn mê là Đoàn Thanh Vân, chỉ một mực nhìn vào xác chết đang được che lên tấm vải trắng.

Khương Chỉ dường như run rẩy kéo tấm vải trắng trên người thanh niên trẻ ấy ra.

Không thể không nói người thanh niên đó rất đẹp, thế nhưng trên người hắn không một mảnh vải che thân, ngoại trừ khuôn mặt ra, tất cả những chỗ khác… thê thảm đến nỗi khiến người khác không thể tiếp tục nhìn.

Đới Nguyệt nhìn xuống Đoàn Thanh Vân đang hôn mê. Nếu giờ cô giết Đoàn Thanh Vân trước mặt Ninh Vương, không biết liệu Ninh Vương có liều mạng với cô không nữa?

Cuối cùng Đới Nguyệt vẫn là chọn cách không ra tay. Ninh Vương dẫn theo không ít người, nếu cô ra tay lúc này, đến lúc đó Ninh Vương lại vu cho cô cái tội thân là kẻ dưới lại đi xúc phạm đến người bề trên, như vậy thì không hay rồi.

Cô vẫn là đem người về giao cho đại nhân xử lý.

Đại nhân có thể muốn làm gì thì làm chứ cô thì không thể.

“Nếu Ninh Vương đã đến rồi, vậy thì người tôi xin giao cho ngài.” Đới Nguyệt khua khua tay người bên cạnh, dẫn theo Đoàn Thanh Vân chuẩn bị rời đi.

Còn việc tiêu diệt thổ phỉ, không thuộc về quản lý của phủ thừa tướng.

“Đứng lại.” Khương Chỉ giọng khàn khàn gọi lại Đới Nguyệt.

“Ninh Vương còn việc gì.” Đới Nguyệt dừng lại, quay đầu nhìn Khương Chỉ một cách đúng mực.

“Thanh Vân là trắc quân của bản vương, ngươi định đưa hắn đi đâu?”

“Đoàn Thanh Vân đắc tội với đại nhân, tất nhiên là phải đưa về phủ để đại nhân xử lý.” Đới Nguyệt thẳng thắn đáp.

Giống như thứ cô đang mang đi không phải người mà chỉ là một đồ vật không hề quan trọng.

“Thanh Vân sao có thể đắc tội với Quân Ly Ưu, có phải Quân Ly Ưu không chịu từ bỏ Thanh Vân đúng không?”

Đới Nguyệt: “…”

Trong lòng đại nhân nhà chúng tôi chỉ có duy nhất một mình Linh Ước công tử mà thôi.

Trước đây cô đã không thích gì cái tên Đoàn Thanh Vân này, bây giờ có Linh Ước công tử đẹp như viên ngọc đem ra so sánh thì tên Đoàn Thanh Vân lại càng không đáng nhắc đến.

“Sao các ngươi lại tìm được đến đây, Quân Ly Ưu sao có thể biết Thanh Vân đang ở đây, có phải đều do cô ta dựng lên?” Khương Chỉ vẫn tiếp tục nói.

Đới Nguyệt cố gắng giữ vững khí phách của một cao thủ của phủ thừa tướng dưới một người trên cả trăm người, “Dựa vào thực lực của thừa tướng, muốn tìm một người là việc rất đơn giản.”

Vì Đoàn Thanh Vân dựng lên cái gì chứ? Đại nhân chỉ cần tát một cái là có thể quạt chết hắn rồi.

“Thanh Vân không thích cô ta, tại sao cô ta lại cứ đeo bám suốt chứ. Cô ta dùng cái thứ thủ đoạn như vậy để có được Thanh Vân thì có ích gì. Các ngươi thả chàng ấy ra.” Trong lòng Khương Chỉ chính là nhận định Thời Sênh sẽ không buông tha cho Đoàn Thanh Vân.

“Ninh Vương.” Đới Nguyệt thở dài một hơi, ngữ khí có chút châm biếm, “Đại nhân nhà chúng tôi nếu thực sự để ý Đoàn Thanh Vân thì năm đó đã không hủy hôn với hắn.”

Khi đó nữ hoàng hạ chỉ, lệnh cho đại nhân hủy bỏ hôn ước với Đoàn Thanh Vân. Đại nhân đặc biệt đi hỏi Đoàn Thanh Vân, là Đoàn Thanh Vân muốn hủy bỏ hôn ước đó, đại mới không nhúng tay vào, nghe theo ý chỉ của nữ hoàng.

Đại nhân nếu như không đồng ý thì thánh chỉ của nữ hoàng cũng là vô dụng.

Sắc mặt Khương Chỉ biến đổi, lúc nãy cô ta vì cái chết của người thanh niên mà kích động đến mất đi vài phần lý trí.

Trước đây cô không hề hiểu gì về thế lực của phủ thừa tướng, nhưng đến thời gian gần đây cô mới thực sự được lĩnh hội sâu sắc.

“Thanh Vân đắc tội với cô ta ở đâu.” Khương Chỉ trấn tĩnh lại.

“Không thể báo cáo.” Đới Nguyệt nhìn về phía Ninh Vương gật gật đầu, “Cáo từ.”

Khương Chỉ nhìn Đới Nguyệt đưa Đoàn Thanh Vân đi, tức giận đến toàn thân run lên bần bật.

Quân Ly Ưu!!!

Mãi một lúc sau cô ta mới quay người ôm xác người thanh niên đó lên rồi xuống núi.

Người thanh niên này rất dính cô, rất biết nghe lời, nếu như trong lòng Khương Chỉ xếp một hàng thì người thanh niên này có thể đứng ở vị trí thứ hai.

Vị trí đầu tiên chính là người đàn ông cứu cô khỏi tay của Thời Sênh, Tần Hoa.



Đới Nguyệt đưa Đoàn Thanh Vân về phủ thừa tướng. Đoàn Thanh Vân cũng đã tỉnh lại, trông hắn có vẻ như chưa hề chịu qua bất kỳ tổn thương nào, quần áo đang mặc trên người đều rất sạch sẽ.

Cũng không biết tại sao lại hôn mê lâu như vậy.

Hắn nhìn kỹ người đi phía trước, Đới Nguyệt…

Thừa tướng đã cứu hắn sao?

Nhất định là thừa tướng đã cứu hắn.

Hắn xoay đầu nhìn xung quanh, đây không phải lần đầu tiên hắn đến phủ thừa tướng, tự nhiên thấy quen thuộc, trong lòng không tránh khỏi càng thêm nhảy nhót vui mừng.

Trong tim thừa tướng vẫn còn có hắn.

Nhưng cho đến khi hắn bị nhốt vào một gian phòng chứa củi, hắn mới chợt cảm thấy có điều gì đó không bình thường, “Các ngươi làm cái gì vậy, ta muốn gặp thừa tướng đại nhân.”

Đới Nguyệt lạnh lùng nhìn Đoàn Thanh Vân, “Gặp đại nhân?”

Nằm mơ à!

Đới Nguyệt sai người khóa cửa lại.

“Mau thả ta ra… ta muốn gặp thừa tướng đại nhân.” Nàng thích hắn, nhất định sẽ không đối xử với hắn như vậy, nhất định là đám tiểu nhân này tự tung tự tác.

Đoàn Thanh Vân gào đến khan cả cổ họng nhưng cũng không ai thèm trả lời hắn.



Thời Sênh nghe nói Đới Nguyệt đã đem Đoàn Thanh Vân về phủ, hận một nỗi không thể tát cho hai phát đập chết cô.

Ngươi còn mang hắn về đây làm gì!

Cứ cho là lúc đó có Ninh Vương ở đó ngươi không dám ra tay, vậy lúc xuống núi thì sao?

Đường về dài như thế, tùy ý tìm một nơi giết chết hắn rồi quẳng xác đi là được rồi, ngươi mang hắn ta về đây làm cái gì!!!!

Đới Nguyệt dường như nhìn thấy sự gầm gừ trong đôi mắt của Thời Sênh.

Cô có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, lúc đó điều cô nghĩ là nếu như giết Đoàn Thanh Vân rồi, Ninh Vương mà đòi người thì biết làm sao.

“Mau đi giết chết hắn cho ta, bây giờ ngay lập tức.” Thời Sênh đập bàn, sau đó liền đi ra ngoài, đi dỗ dành nàng dâu thôi.

Phượng Từ trước đây khi ghen đều là trực tiếp động chân động tay, nhưng lần này đột nhiên đùng đùng bỏ đi.

Thời Sênh dỗ dành cả buổi mà cũng không dỗ dành được, cuối cùng phải hy sinh dâng lên cả cơ thể nhưng đều không được, vẫn bị đuổi xuống khỏi giường.

Thời Sênh cảm thấy cô nên thanh toán ả Đới Nguyệt này.

Đới Nguyệt đang chuẩn bị đi giết người đột nhiên hắt xì liên tục mấy cái, “…”

Lẽ nào có người đang nhớ mình sao?

Thời Sênh xê người đến cạnh giường, cúi người vòng tay qua người đang nằm co trên giường.

Cô thò tay chọc chọc.

Không có động tĩnh gì.

“Người không phải do ta mang về phủ. Nàng dâu à, chàng có lý chút được không!” Thời Sênh khẩy khẩy chăn.

Linh Ước ở bên dưới nhất quyết kéo chăn chặt lại, Thời Sênh túm lên không nổi.

Cô đổi góc khác túm chăn lên nhưng Linh Ước như đang cố đấu với cô xem ai mạnh hơn vậy.

Thời Sênh đau đầu buông chăn ra.

#Nàng dâu đang ghen không thèm để ý đến ta thì biết làm sao, online chờ, vô cùng cấp bách#

Cơn ghen của Phượng Từ kinh khủng như thế nào, cô đều đã lĩnh hội được rồi. Có lúc cô chỉ nhìn nhiều một cái, đối phương đã như muốn gây đại họa, nhưng cái biểu hiện ngoài mặt lúc đó của chàng ấy chỉ giống như bề nổi của tảng băng chìm mà thôi.

Thời Sênh lải nhải bên tai Linh Ước như một bà mẹ già.

Linh Ước vẫn co lại trong chăn, trong lòng thực ra không hề tức giận mà ngược lại còn rất ấm áp, cái ấm áp ấy còn thấm sâu mãi vào trong linh hồn.

Hắn thích cái cảm giác được cô dỗ dành.

Cho đến khi Thời Sênh nói liên tục đến gần mười phút, Linh Ước mới từ trong chăn thò đầu ra. Có lẽ là vì trong chăn bị thiếu khí, sắc mặt hắn bị ngột ngạt đến đỏ bừng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Thời Sênh giúp hắn sửa lại tóc, “Toát hết cả mồ hôi ra rồi, có muốn tắm không? Nếu không lát nữa đi ngủ sẽ không thoải mái. Vẫn còn giận ta à?”

Linh Ước nắm lấy tay của Thời Sênh, “Nàng đồng ý với ta một điều kiện.”

“Chàng nói đi.” Thời Sênh gật đầu.

“Sau này…” Linh Ước cắn răng, “Ta sẽ ở bên trên.”

Thời Sênh chớp chớp mắt, bỗng nhiên cười rộ lên, ngữ khí nuông chiều, “Được, chàng thích thì để chàng ở bên trên, sau này đều để chàng ở trên.”

Linh Ước không ngờ rằng cô lại đồng ý nhanh như thế, ngoài ngạc nhiên ra còn có cả vui mừng.

Ở thời đại này, một người phụ nữ có thể để một người đàn ông ở bên trên, thì có lẽ cô ấy thật sự yêu hắn.

Chính là kiểu yêu đến cả vào trong xương cốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.