Lúc tan tầm, Thời Sênh nhanh như chớp vọt vào văn phòng Thư Tuyệt.
Vừa lúc Thư Tuyệt cầm áo vest đi ra ngoài, Thời Sênh lập tức tươi cười, “Thư tổng biên.”
Thư Tuyệt: “...” Cô gái này sao lại không rụt rè chút nào vậy?
Hắn tưởng tượng lại, nếu cô rụt rè, hôm nay có lẽ mình sẽ không cùng cô ăn cơm.
Thư Tuyệt đi đến chỗ Thời Sênh, nghĩ nghĩ một chút, “Muốn ăn gì?”
Thời Sênh cười tủm tỉm trả lời, “Anh muốn ăn gì thì chúng ta liền ăn cái đó.”
Thư Tuyệt cũng không nhìn thấy chút ngượng ngùng gì trên mặt Thời Sênh. Cô hoàn toàn dùng một loại ánh mắt sủng nịch nhìn hắn.
Thư Tuyệt thay cô mở cửa, ý bảo cô đi ra ngoài.
Hai người từ văn phòng rời đi, trên đường gặp nhân viên tan tầm, họ chỉ trỏ hai người từ xa.
“Tân Y đang thật sự hẹn hò với Thư tổng biên à? Không phải Tống Manh Tử mới là...”
“Tống Manh Tử coi Tân Y như bằng hữu, hiện tại lại bị người ta cướp luôn bạn trai, có trò hay xem rồi.”
“Thư tổng biên là người đàn ông hoàn mỹ như vậy, sao lại chướng mắt tôi chứ, ngẫm lại tôi cũng là một đóa hoa của ngành mình cơ mà.”
“Thôi đi, cô cũng đòi là đóa hoa á.”
Tống Manh Tử ôm một túi đồ ăn vặt đuổi theo Thời Sênh cùng Thư Tuyệt.
Mọi người nhất thời không lên tiếng, kết quả không biết Tống Manh Tử nói gì đó với Thời Sênh. Tống Manh Tử cười tủm tỉm phất tay cho bọn họ rời đi.
Mọi người: “...” Cái này hình như không đúng lắm.
Tình địch gặp mặt sao có thể chung sống hoà bình như vậy?
...
Chỗ ăn cơm là Thư Tuyệt chọn, là quán ăn nhỏ tư nhân, đầu bếp nhân viên đều là nam.
Thời Sênh trầm mặc, chỉ biết mình không chọn chỗ là chính xác.
Người bệnh nguy kịch sao có thể tùy tùy tiện tiện tìm một chỗ ăn cơm được?
“Cô xem đi, muốn ăn gì?” Thư Tuyệt đưa thực đơn cho Thời Sênh.
Thời Sênh lật lật, tùy tiện chọn hai món.
Thư Tuyệt nhìn cô vài lần, cũng chọn giống cô.
Thời Sênh quen nhếch mày lên theo thói quen, “Thư tổng biên đây là tạm thời chấp nhận tôi à?”
Thư Tuyệt hơi hơi cúi xuống, “Gọi tôi Thư Tuyệt là được rồi.”
“Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi.”
Thư Tuyệt hít sâu một hơi, hắn ngẩng đầu, đối diện với Thời Sênh, “Tôi phải quen với...” Chức trách làm bạn trai của cô.
Nếu hắn đã quyết định thì sẽ không bỏ dở nửa chừng.
Có lẽ...
Bọn họ thật sự là một nửa của nhau?
Thời Sênh chống cằm, “Anh không cần làm quen.”
Dừng một chút, miệng cô như mang theo vài phần ý cười, “Lúc trước chúng ta không có cái từ làm quen này, anh chỉ cần...”
“Để em chiều chuộng là được rồi.”
Thư Tuyệt hơi khó hiểu.
Lời thoại này sao lại có vẻ không ổn nhỉ?
Hắn đang bị ảo giác sao?
Cô ấy nói người được chiều chuộng là hắn?
Thời Sênh gọi phục vụ, đổi những thứ Thư Tuyệt vừa chọn thành những món hắn thích ăn.
“Thư Tuyệt, em không đặc biệt thích gì, chỉ có anh là em thích nhất.” Thanh âm Thời Sênh không nhẹ không nặng, dừng bên tai Thư Tuyệt, lại giống như mưa rào gió dữ, dấy lên một tầng lại một tầng gợn sóng, làm hắn hoảng hốt không bình tĩnh được.
“Cô thích tôi ở điểm nào?” Chẳng lẽ thật sự dựa vào cảm giác là có thể ở bên một người xa lạ?
“Chỉ cần là anh, thế nào cũng đều thích.”
Chỉ cần là anh, thế nào cũng đều thích.
Chín chữ, giống như bị thiết lập tuần hoàn truyền phát, không ngừng quanh quẩn trong đầu Thư Tuyệt.
Bữa cơm này, đại khái là bữa cơm khiến Thư Tuyệt ấn tượng sâu nhất cả đời mình.
“Ăn no chưa?” Tuy rằng biểu hiện của Thời Sênh cũng không giống dự đoán của Thư Tuyệt, nhưng đáy lòng hắn cũng không cảm thấy có gì đột ngột, trong tiềm thức giống như đã nhận định.
Thời Sênh sờ sờ bụng, “No rồi, nhưng mà sau khi ăn xong, có món điểm tâm ngọt thì tốt.”
“Không phải cô mới vừa ăn sao?” Thư Tuyệt nhìn chén đĩa đựng điểm tâm ngọt trước mặt Thời Sênh.
Thời Sênh bĩu môi, “Làm bạn trai, chẳng lẽ anh không nên hôn em một chút, chúc mừng chúng ta xác định quan hệ à?”
“Tôi đi tính tiền.” Thư Tuyệt đứng dậy rời đi.
Hắn tuy rằng bắt buộc mình tạo thói quen dùng chung đồ với cô, nhưng mà tiếp xúc trực tiếp thì hắn cũng không biết có thể được không nữa.
Hơn nữa mới vừa ăn cơm xong, hắn cũng không muốn không mất hình tượng trước mặt cô như vậy.
Thanh toán xong, Thư Tuyệt đưa Thời Sênh ra ngoài, lên xe, cũng không hỏi Thời Sênh đi đâu, trực tiếp đưa cô đến cửa hàng trang sức.
“Thích cái gì, tôi mua cho cô.”
Lúc Thư Tuyệt đi vào đã nói một câu như vậy.
Thời Sênh đi thẳng tới chỗ bày nhẫn cưới.
“Quý cô muốn xem nhẫn cưới ư? Chúng tôi có loại mới nhất, cô nhìn bên này, đều là của những nhà thiết kế nổi danh...”
Thư Tuyệt khó hiểu nhìn Thời Sênh.
Hắn tiến lên vài bước, “Tân Y, cô làm gì thế?”
“Không phải anh bảo em chọn sao?” Thời Sênh bày ra vẻ mặt vô tội.
“Tôi không...” Thư Tuyệt nghiêng người, hạ giọng, “Tôi có bảo cô chọn nhẫn cưới đâu, chúng ta...” Chỉ là thử xem sao.
Thời Sênh bình tĩnh nói: “Thì có quan hệ gì, dù sao cuối cùng em vẫn nhất định là người của anh.”
“Tân Y!” Giọng Thư Tuyệt cao hơn vài phần, tai hơi đỏ lên.
Cô có thể giống những cô gái bình thường không.
Thời Sênh bĩu môi, “Không mua, không mua, phiền chết.”
Thời Sênh đi ra khỏi cửa hàng, Thư Tuyệt đuổi theo, mở miệng thắc mắc, “Cô tức giận à?”
“Không.” Thời Sênh mở cửa lên xe.
Thư Tuyệt nhanh chóng theo lên đóng cửa xe lại. Không khí trong xe chìm vào im lặng.
“Chúng ta tiến triển quá nhanh.” Sau một lúc lâu Thư Tuyệt mới nói một câu.
Thời Sênh xoay qua, “Biết hiện tại em muốn làm gì không?”
“Làm gì?”
Thời Sênh nhích lại gần phía hắn, hương thơm của thiếu nữ phả vào mặt, Thư Tuyệt thiếu chút nữa liền đẩy cửa xe đi xuống.
Nhưng mà hắn chịu đựng không nhúc nhích, nhìn người đối diện đang không ngừng thu hẹp khoảng cách với hắn.
Thời Sênh cũng không chạm vào Thư Tuyệt. Đến khi chỉ cách hắn một ngón tay thì cô dừng lại, nghiêng đầu, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, “Ngủ với anh.”
Thư Tuyệt có một loại cảm giác sắp không thở nổi, tất cả đều là hương thơm của cô.
Thời Sênh cầm tay Thư Tuyệt, “Cho nên, để đạt được thành tựu này, trước tiên chúng ta sẽ nắm tay, thế nào?”
Thư Tuyệt hoàn hồn, người vừa rồi còn ở bên tai hắn, lúc này đã ngồi thẳng lại, bàn tay trắng nõn giơ ra trước mặt hắn.
Thư Tuyệt chần chừ một lát, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay Thời Sênh.
Tay cô hơi lạnh, không lớn như tay con trai, rất nhỏ, nhỏ đến nỗi một bàn tay hắn có thể bao trọn lại.
Đại khái là bởi vì đã từng đụng chạm nên sắc mặt Thư Tuyệt hơi khó coi mà thôi, cũng không buồn nôn.
Chuyện nhẫn cưới cứ như vậy mà cho qua, Thời Sênh không nhắc, Thư Tuyệt cũng không nói.
Thư Tuyệt kiên trì đưa Thời Sênh về, Thời Sênh đành phải thuận theo, để thư tuyệt đưa mình đến ngoài tiểu khu.
“Cô ở chỗ này?” Thư Tuyệt cau mày nhìn bên ngoài tiểu khu cũ.
Tiểu khu cũ, nhìn qua hơi bẩn thỉu, Thư Tuyệt không thích cũng thực bình thường.
“Đúng vậy, mua không nổi phòng, nếu bạn trai đại nhân nguyện ý cho em ở cùng, em cũng không từ chối.”
Thời Sênh có cơ hội liền đùa giỡn hắn, Thư Tuyệt tránh đi vấn đề này, “Ngủ ngon.”
Thời Sênh nhún nhún vai, “Ngủ ngon.”