Boss Là Nữ Phụ

Chương 622: Chương 622: Tổng tài phá sản (14)




Chuyên gia tâm lý rất nhanh đã có mặt, thế nhưng đến cùng vị chuyên gia tâm lý này còn có một người nữa.

Mới bắt đầu cục trưởng Trương không hề phản ứng lại bọn họ đang nói đến ai, mãi sau mới phản ứng lại, “Cậu nói Mộ Bạch? Cái người nhà Mộ gia sao?”

“Vâng vâng, chính là hắn.” Viên cảnh sát của khuôn mặt sùng bái, “Không ngờ tôi có thể gặp được người thật, thực sự hạnh phúc quá đi mất. Ngày trước khi tôi còn đi học đã nghe qua sự tích của anh ấy, trước giờ vẫn lấy anh ấy làm thần tượng. Đáng tiếc sau này anh ấy không làm trong hệ thống công an.”

Mộ Bạch là ai?

Cái tên Một Bạch này, ở khắp các học viện cảnh sát lớn thực sự là một tên tuổi vang dội, đến những người già như bọn họ nghe thấy cái tên này cũng rất quen thuộc.

Năm mới mười lăm tuổi, Mộ Bạch đã phá được vụ án giết người chặt xác liên hoàn, mười bảy tuổi vào học tại Học viện Cảnh sát, sau đó liên tiếp nhận liên tục những vụ án nghiêm trọng hơn. Tỷ lệ chính xác rất cao đạt đến một trăm phần trăm, vầng sáng thiên tài chiếu rọi những đôi mắt mù lòa, tầm nhìn hạn hẹp của vô số người.

Khi đó rất nhiều người đều tranh giành có được Mộ Bạch. Thế nhưng Mộ Bạch trái lại không ra nhập vào hệ thống công an, rất nhanh sau đó liền đi du học ở nước ngoài. Kể từ đó không còn nghe thấy bất kỳ tin tức nào, chỉ có truyền thuyết của hắn thì vẫn còn tồn tại.

Bây giờ vị thiên tài này lại xuất hiện ở cục cảnh sát của bọn họ.

Trời sắp đổ mưa đỏ sao?

Mộ Bạch đứng giữa sự quan sát của người trong cục cảnh sát.

Phía sau hắn còn có một người đàn ông trung niên đi theo. Nếu như Thời Sênh có mặt ở đây nhất định có thể nhận ra, người này chính là người đã ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong buổi bán đấu giá hôm đó, đồng thời cũng là ông chú kỳ cục bám đuôi cô.

“Đẹp trai quá!”

“Đẹp trai nhiều hơn cả tấm ảnh dán trên bảng những người nổi tiếng của trường. Nghe nói nhà hắn rất giàu, không biết có phải thật không.”

“Việc này là thật đấy, tôi học cùng khóa với hắn. Lúc đó nhà trường đều hạn chế bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào. Kết quả là Mộ gia đã quyên góp cho nhà trường một tòa nhà thực nghiệm mô phỏng án mạng. Hắn liền có thể tự ý lái xe đi học. Hơn nữa phần lớn thời gian hắn đều không có mặt ở trường.”

Mọi người ồ lên, nếu như việc này do người cảnh sát bình thường làm, chắc chắn đã sớm bị khai trừ rồi.

“… Đương nhiên, quan trọng vẫn là hắn rất lợi hại. Cho dù có không đến trường thì kết quả huấn luyện và học tập của hắn mãi mãi dẫn đầu, khoảng cách với người đứng thứ hai còn dài hơn cả một con đường.” Nếu như hắn không có bản lĩnh thì cho dù có quyên góp bao nhiêu tiền, nhà trường cũng sẽ không đồng ý.

Điểm này mọi người ai nấy đều công nhận, bọn họ đều là bước ra từ trường đại học.

Khi mọi người đã quan sát được kha khá thì cục trưởng Trương mời Mộ Bạch vào phòng làm việc.

“Mộ tiên sinh, không biết lần này anh đến là có chuyện gì?” Cục trưởng Trương quan sát một lượt người đàn ông từng là thiên tài vang danh. Lúc này nhìn hắn vẫn là ánh sáng làm người ta lóa mắt, là một người đứng trên đỉnh cao.

Có một số người chính là như vậy, rõ ràng là đã có xuất thân tốt đẹp lại vẫn còn khiến người khác kinh ngạc về tài hoa.



“Cô có thể đi rồi, nhưng mà không được tùy ý rời khỏi thành phố này, bất cứ lúc nào chờ lệnh gọi đến.

Thời Sênh đang nghịch điện thoại của một viên cảnh sát nào đó, đột nhiên nghe thấy mỗi một câu như vậy, kỳ lạ ngẩng đầu, “Tôi không phải là tội phạm tình nghi sao? Sao các người lại nỡ thả tôi đi vậy? Tôi chạy mất thì làm thế nào?”

Viên cảnh sát chuyển lời: “…” Thật sự cảm ơn cô đã thay chúng tôi nghĩ chu toàn như vậy.

Thời Sênh từ phòng thẩm vấn bước ra ngoài, Hàn Hiểu lập tức chạy đến đón, “Liễu tổng, có thể ra ngoài rồi.”

Thời Sênh ở trong đó bao lâu, Hàn Hiểu ở ngoài này đợi bấy lâu.

May mà... may mà không có chuyện gì.

Thời Sênh rời khỏi cục cảnh sát, trong lòng vẫn còn cảm thấy kỳ lạ.

Đến khi cô ra khỏi cục cảnh sát mới nhớ đến gã đàn ông mặc vest trước đó, “Cái gã đàn ông mặc vest đâu?”

“Được một người đón đi rồi. Tôi nhìn thấy hắn lên một chiếc Bentley. Tôi có ghi lại biển số xe rồi.”

Thời Sềnh cầm mẩu giấy có ghi biển số xe mà Hàn Hiểu đưa, quay người trở vào cục cảnh sát.

Người trong cục cảnh sát nhìn thấy một người thần kinh vừa tiễn được ra ngoài lại trở lại, toàn bộ như đối diện với một kẻ địch hùng mạnh.

Bọn họ đã nghèo đến phải cạp đất ăn rồi, không muốn đến đất cũng không có mà cạp nữa.

Thời Sênh túm lấy một viên cảnh sát, bảo hắn kiểm tra giúp biển số xe của chiếc xe này, viên cảnh sát cả khuôn mặt khóc thương thảm thiết, “Việc này không đúng quy tắc.”

Mặc dù nói là vậy thế nhưng viên cảnh sát vẫn kiểm tra giúp Thời Sênh.

Chiếc xe được đăng ký dưới tên của một người đàn ông tên Lý Công, là ông tổng của một công ty.

Lý Công? Lập Công? Cái tên này rất độc.

Lý Công trên có bố mẹ già dưới có con nhỏ, hơn nữa còn có danh tiếng rất tốt ở trong giới, chưa hề có danh tiếng xấu, lại càng không phải là loại nuôi bà hai, bà ba ở bên ngoài, cho nên tại sao người của hắn lại tặng hoa cô?

Bị thần kinh à???

Thời Sênh rời khỏi cục cảnh sát một lần nữa, ra đến cửa liền đụng phải Diệp Phong đang đứng bên ngoài. Hắn ta đang mặc một bộ áo gió màu đen, gương mặt lạnh tanh từ bên ngoài bước vào trong cục cảnh sát, nhìn thấy Thời Sênh, ánh mắt như tóe ra tia lửa, xong thẳng tới trước mặt Thời Sênh.

“Liễu Sênh Ca, sao cô lại có thể ác độc như vậy, giết cả Lương Tình.”

Hàn Hiểu bước lên một bước, chặn đứng Diệp Phong đang khí thế giận dữ đùng đùng, “Anh Diệp, Liễu tổng của chúng tôi không có liên quan gì đến vụ án này.”

“Không có liên quan gì đến cô ta? Hiện trường đã có dấu vân tay của cô ta rồi, sao lại không có liên quan đến cô ta chứ?”

“Liễu tổng với cô Lương không thù không oán, tại sao phải giết cô ấy? Anh Diệp, mong anh chú ý cách dùng từ, nếu không tôi sẽ kiện anh tội vu khống.” Tuy bình thường Hàn Hiểu nhìn có vẻ khá vô dụng, thế nhưng đối diện với việc nghiêm túc, Hàn Hiểu không mơ hồ một chút nào.

“Cô ta chính là vì đố kỵ!” Diệp Phong cắn răng cắn lợi, trong ánh mắt chưa đầy căm hận.

“Đố kỵ?” Thời Sênh đẩy Hàn Hiểu ra, khóe miệng vẽ lên một đường cong chế giễu, “Đố kỵ vì cô ta đã tìm được một người đàn ông thối nát trăng hoa à?”

Đàn ông thối nát trăng hoa? Đây là đang mắng hắn sao?

“Liễu Sênh Ca!”

“Sao, định đánh tôi à?” Thời Sênh hất hất mặt về phía Diệp Phong, khuôn mặt khiêu khích, “Đánh đi này!”

Dám động đến một sợi tóc của ông, ông đây còn sẽ đánh đến mức người phụ nữ của ngươi cũng không nhận ra ngươi.

Diệp Phong nhìn khuôn mặt trắng ngần trước mặt mình, cơn thịnh nộ dâng lên, siết chặt nắm tay, mạnh mẽ giơ tay lên.

“Anh kia, không được làm loạn ở cửa cục cảnh sát.” Hai viên cảnh sát bỗng nhiên chạy từ bên cạnh xen vào, vừa hay tách hai người họ ra, “Cô Liễu, cô mau rời khỏi đây đi!”

Đừng có ở đây gây rối nữa.

“Sao cô ta có thể rời khỏi đây hả? Cô ta là hung thủ giết người!” Âm lượng của Diệp Phong không tự chủ được mà lên cao.

“Anh nhìn thấy tôi giết người à?” Thời Sênh trừng mắt, “Nếu tôi giết người, anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không để đám thiểu năng này tìm ra bất kỳ chứng cứ nào, chính là cái kiểu đến xác chết cũng không tìm thấy đó.”

Ở vị diện hiện đại giết người rồi phi tang chứng cứ chỉ có một chút phiền phức những cũng không nói lên được cô không thể phi tang một cách triệt để.

Viên cảnh sát: “…” Nói như vậy có thực sự tốt không? Thật là không coi bọn họ ra gì!

“… Anh Diệp đúng chứ?” Viên cảnh sát nhanh chóng chuyển chủ đề, quan sát Diệp Phong mấy lần, “Hiện giờ cô Liễu chỉ là có hiềm nghi chứ không phải hung thủ, cho nên mong anh Diệp chú ý ngôn từ.”

Viên cảnh sát kéo Diệp Phong đi vào bên trong, cố ý tách hai người bọn họ ra. Hiện giờ cả hai người đều là hai nghi phạm lớn nhất.

Đợi khi Diệp Phong trong lòng không can tâm đi vào cục cảnh sát, Hàn Hiểu mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này không quên bôi nhọ Diệp Phong, “Cái gã Diệp Phong này thật không biết phân biệt trăng đen gì đã nói chị là hung thủ giết người. Em nghe mấy người kia bàn tán, trước đó hắn ta ở cùng Lương Tình, chưa biết chừng là hắn giết.”

Thời Sênh nhìn Hàn Hiểu một cái, “Tại sao bọn họ lại đột nhiên thả chị ra vậy?”

“Hả?” Cả dấu chấm hỏi to đùng chiếm lấy mặt Hàn Hiểu, “Không phải là Liễu tổng đã rũ bỏ được tình nghi rồi sao?”

“Em cho rằng là rũ quần áo à, nói rũ sạch là có thể rũ sạch chắc.” Thời Sênh trợn mắt, “Lúc nãy bên ngoài này có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?”

“kỳ lạ…” Hàn Hiểu nghĩ lại, “Có một người đàn ông rất đẹp trai đến đây có tính không? Có điều hắn không ở lại lâu, trước sau có lẽ chỉ khoảng nữa tiếng là rời khỏi đây rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.