Tây Ẩn, chàng nam thần này đã thổi bùng lên một cơn cuồng phong rất lớn.
Không ít người vây xung quanh nhìn hắn.
Cả ngày Thời Sênh không tới lớp học, trong lòng Tây Ẩn có dự cảm không tốt.
Buổi chiều chỉ có hai tiết học, Tây Ẩn ra khỏi cổng trường trong những tiếng gọi chói tai của vô số nữ sinh.
Bởi vì đám người đó quá ồn ào, Tây Ẩn liền chọn một còn đường nhỏ có ít người.
Tây Ẩn càng đi càng thấy có gì đó sai sai, con đường này mặc dù hơi hoang vu hẻo lánh, nhưng cũng không thể nào mà một người đi đường cũng không có.
Hắn dừng lại, nhìn trước nhìn sau, vẫn có thể nhìn thấy ở xa, phía cổng trường có người đi ra, thậm chí có người muốn đi tới bên này, nhưng đi được mấy bước, hình như nhìn thấy thứ gì đó, nên đã chạy quay lại.
Đúng lúc hắn đang nghi ngờ, thì trước mắt đột nhiên tối sầm, thân thể không có chút sức lực, ngã gục xuống đất.
Ai có âm mưu gì với hắn.
Hắn không hề cảm giác được.
Đây là hai ý nghĩ cuối cùng trước khi Tây Ẩn mất đi ý thức.
...
Bóng đêm chập chờn.
Ánh trăng sáng dịu từ ngoài cửa sổ soi vào bên trong, căn phòng tối om được khoác lên một lớp ánh trăng màu bạc.
Tây Ẩn động đậy ngón tay, đột nhiên sờ phải thứ đồ gì đó mềm mềm lành lạnh.
Khoảnh khắc tỉnh táo hắn vẫn có ý thức mơ hồ, hắn cố gắng mở mắt.
Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là cái bóng đen, nửa người dựa vào đầu giường, nhưng thứ mà hắn sờ được là đôi tay.
Hắn không cần nhìn cũng biết cái bóng đen đó là ai, cái mùi hương này, ngoài Di Nại ra thì còn có thể là ai.
Ngay khi hắn mở mắt, đôi tay ấy đột nhiên giữ chặt lấy hắn.
“Tây Ẩn, anh không được.” Giọng nói dí dỏm từ bên cạnh vang lên.
Không được?
Không được cái gì?
Cô gái này... lại dám trói hắn.
Hắn ngồi bật dậy, chiếc chăn trượt xuống phần bụng, trên người hắn không mặc gì hết...
Không mặc gì hết!!!
Cả người đều trần như nhộng.
Thời Sênh cúi người về phía trước, nói với vẻ rất lưu manh: “Có cần làm thêm lần nữa không, để cảm nhận cho rõ rệt.”
“Di Nại, Cô...” Tây Ẩn tức giận không nói lên lời, thực sự cô ta dám.
Thực sự dám...
Hắn sống lâu thế rồi, những người phụ nữ hắn từng gặp cũng không phải ít, nhưng trước nay chưa từng gặp một người phụ nữ nào to gan như cô, lại dám...
Rồi còn nói anh không được!
Tây Ẩn cảm giác phổi của mình như căng phồng lên, muốn giết chết cô gái này.
“Tức giận sao?” Thời Sênh lăn người trên giường, nửa quỳ trước mặt hắn, “Đàn ông đàn ang, bị ngủ thôi mà, tôi không tin anh chưa từng ngủ với người phụ nữ nào.”
Tây Ẩn túm lấy chiếc chăn, biểu cảm của hắn mờ ẩn trong bóng tối, nên Thời Sênh không thấy.
Thời Sênh chớp chớp mắt, thực ra cô chỉ cởi quần áo của hắn ra mà thôi, cô cũng có vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, nhưng không làm chuyện gì cả được chưa.
Hắn làm ra vẻ bị hãm hiếp thế này là sao?
Lẽ nào tự hắn không cảm nhận được sao?
Đương nhiên Thời Sênh sẽ không nói với hắn.
Thời Sênh đợi một lúc, Tây Ẩn không nói gì cả, cô nhún nhún vai, rồi lật người xuống giường.
Đến lúc cô chuẩn bị đi, giọng nói của Tây Ẩn ở phía sau mới vang lên.
“Không có.”
Giọng nói của hắn rất nhỏ, có chút kìm nén, “Cô... là đầu tiên.”
Thời Sênh sững người một chút, cô quay người, hai tay ôm chặt hai vai hắn, cô nhìn hắn, “Ừ, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Tây Ẩn vẫn cúi đầu, chiếc chăn bị siết càng lúc càng chặt.
Thời Sênh sỗ sàng nâng cằm hắn lên, cố tình ép hắn phải ngẩng đầu, rồi trực tiếp hôn hắn.
Mạch máu của Tây Ẩn trong nháy mắt dường như sôi sục, hắn ngắm nhìn dung nhan gần trong gang tấc, sinh ra một loại cảm xúc tên là căng thẳng.
Chỉ là một nụ hôn rất ngắn, như chuồn chuồn đạp nước, Thời Sênh buông hắn ra, giọng nói nhẹ nhàng: “Sau này anh ngủ ở đây đi, để chấp nhận em có lẽ cần một thời gian, không sao cả, em có thể đợi anh.”
Cô đứng dậy rồi rời khỏi phòng.
Cô không quay lại, Tây Ẩn nhìn chằm chằm vào khoảng không nửa sáng nửa tối.
Đáy mắt có chút mơ màng.
Vừa rồi, phản ứng của hắn... không giống hắn chút nào.
Tây Ẩn cứ ngồi như vậy cho đến khi trời sáng, ánh mặt trời xuyên vào trong phòng, làm cả căn phòng đều bừng sáng.
Cửa phòng bị ai đó đẩy ra.
Tây Ẩn hơi giật mình, hắn chợt nhớ ra trên người mình không mặc gì cả, hắn kéo chiếc chăn che từ cổ xuống dưới, mắt nhìn người đi vào có chút tức giận.
“Em chưa nhìn gì hết, được chưa.” Thời Sinh nhìn hành động đó của Tây Ẩn, rất không khách khí lườm hắn một cái.
Tối qua, lúc cởi quần áo của hắn, chỗ nào mà cô chả nhìn hết rồi.
Tây Ẩn mím chặt môi, nhìn Thời Sênh mà không lên tiếng.
“Có cần em mặc quần áo giúp anh không?” Thời Sênh vung vung bộ quần áo trên tay, rồi cười đen tối.
“Không cần, cô ra ngoài.” Con gái con đứa không biết xấu hổ.
“Em nói...”
“Cô ra ngoài.” Giọng nói của Tây Ẩn rất khó chịu.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, vành tai hắn đã đỏ bừng lên.
Thời Sênh nhún vai, “Vậy được thôi.”
Một người đàn ông mà còn mắc cỡ vậy sao, nhưng mà rất đáng yêu! Trái tim thiếu nữ của bản cô nương như sắp nổ tung rồi.
Đợi Thời Sênh ra ngoài, Tây Ẩn mới lật lật bộ quần áo Thời Sênh để trên giường.
Hắn sững người, quần áo này...
Đều là thứ mà lần trước hắn viết cho cô.
Không phải cô không mua cho hắn sao? Cô nàng này, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nhìn thấy chiếc quần lót ở dưới cùng, mặt Tây Ẩn bỗng đỏ ửng.
Tây Ẩn mặc xong quần áo, ngượng ngùng một hồi rồi mới đi xuống tầng dưới, vừa xuống đã phát hiện bên dưới có rất nhiều người, họ đang ra ra vào vào để khuân chuyển đồ đạc.
Đồ đạc đều được niêm phong kín, nhưng xem ký hiệu trên bao bì, hắn biết trong đó là những gì.
Tây Ẩn nắm chặt lan can, nhìn đám người bận rộn bên dưới, cảm xúc trong lòng hắn rất phức tạp.
Cô ấy thực sự muốn nuôi hắn sao?
“Anh đứng đây làm gì, xuống dưới xem có thích không? Đợt này em hơi nghèo, đợi có tiền thì sẽ thay phòng ngủ.” Không biết Thời Sênh đứng sau hắn từ lúc nào, giọng nói trong veo, mấy câu nói này đều rất tự nhiên, dường như đã từng nói vô số lần rồi.
“Cô đối xử với đàn ông đều tốt vậy sao?” Nét mặt Tây Ẩn để lộ nụ cười châm biếm.
“Chỉ tốt với anh thôi.” Người khác cô chẳng cần quan tâm.
Tim Tây Ẩn như đập lỡ nhịp, hắn buông tay khỏi lan can, nhấc chân bước xuống tầng dưới, không đáp lại câu nói của Thời Sênh.
Đám người làm ở bên dưới đang bắt đầu tháo dỡ bao bì, bên trong toàn là vật dụng trong nhà mới tinh, hơn nữa đều là đồ thủ công.
Căn cứ theo thời gian, dù gấp thế nào, ít nhất cũng phải đặt trước một tuần.
Khi đó cô đã đặt làm rồi sao...
Người làm dựa theo dặn dò của Thời Sênh, bày biện xong tất cả đồ đạc trong nhà.
Đợi sau khi tất cả mọi người đi, Tây Ẩn ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, nõi rõ từng từ từng chữ: “Dù cô lấy lòng tôi như vậy, tôi cũng sẽ không thích cô.”
Hắn ở cùng cô, là bởi vì họ...
Đây là quy định của gia tộc họ, cả đời chỉ có một người bạn đời.
Chỉ có thể phát sinh quan hệ với người bạn đời.
Nhưng mà, cô dùng thủ đoạn này với hắn, hắn tuyệt đối không thể thích cô.
“Chờ đến ngày tự tát vào mặt đi.” Thời Sênh đáp một câu như thật như giả.
Chỉ cần hắn là Phượng Từ, hắn không thể không thích cô.
Điểm tự tin này thì cô có.
Tây Ẩn nghe có vẻ không hiểu, nhưng thấy Thời Sênh không định nói thêm, hắn cũng không hỏi lại, mà đi luôn lên tầng.
Bây giờ hắn không muốn nhìn thấy cô gái này.
Trở lại căn phòng, Tây Ẩn khóa trái cửa lại, ánh nắng rọi thẳng vào người hắn, hắn chau mày chán ngán, rồi di chuyển tới chỗ hơi tối.
Ánh nắng quét qua bức tranh trên tường.
Bóng Tây Ẩn sững lại một lúc, rồi nhẹ nhàng lên tiếng, “Quả thực là số mệnh sao?”
Trốn chẳng được.
Thoát chẳng xong.
Ánh nắng rủ xuống trên cổ tay của Tây Ẩn, sợi dây màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, mặt dây chuyền hình bán nguyệt tản ra sắc màu tươi sáng đẹp đẽ.
Nhưng nhìn kỹ, cổ tay hắn không có thứ gì cả.