**Thần tượng thật ngầu 13
Edit: Nguyệt Phong
✵ ✵ ✵**
Mọi người đều cho rằng sẽ không có ai phá vỡ được kỉ lục đó. . truyện kiếm hiệp hay
Hai năm sau, phần hai của《 Ma Tử 》ra đời.
Một phần khán giả phấn khởi chờ đợi, phần còn lại tỏ vẻ không hi vọng lắm.
Không ít người đều cảm thấy vị biên kịch này thấy kịch bản phần một quá nổi nên viết phần hai hốt bạc.
Nhưng sau khi phim được công chiếu lại lần nữa đánh vỡ ratings.
Thần bí biên kịch Linh được mọi người ca ngợi là quỷ tài.
Tất cả mọi người đang đợi phần thứ ba ra đời.
Có khi nó sẽ hot hòn họt hơn hai bộ trước.
Không biết có bao nhiêu người đại diện trong showbiz đang tìm hiểu và canh me, chỉ cần vừa có kịch bản thì nhất định phải tìm mọi cách để nhét nghệ sĩ của mình vào đoàn phim.
Cho dù là diễn vai quần chúng cũng được.
Vào một ngày nọ, chị Thanh phát hiện bản thảo phần thứ ba của 《 Ma Tử 》nằm lung tung trên sàn nhà như món đồ chẳng đáng giá.
Nghệ sĩ nhà chị coi kịch bản như cải trắng à?
Nam Nhiễm nghe chị Thanh giới thiệu xong bèn hỏi:
- Có thể đổi bao nhiêu tiền?
Chị Thanh nắm chặt kịch bản, hơi kích động đáp:
- Cái này không thể quy đổi bằng tiền đâu.
Nam Nhiễm bĩu môi, đi ra phòng khách.
Buổi sáng tỉnh lại cô chưa làm gì ngoài lo lắng cho dạ minh châu đâu.
Đói bụng quá.
Cô ngồi trong phòng khách một lát thì bác sĩ đi ra, mở miệng:
- Bởi vì bệnh bao tử tái phát nên bị sốt nhẹ, tôi đã tiêm thuốc cho cậu ấy rồi, có thể giảm bớt đau đớn. Nhưng đó chỉ là biện pháp cấp tốc, quan trọng là phải điều chỉnh thói quen ăn uống. Bệnh bao tử của cậu ta rất nghiêm trọng, nếu dạ dày xuất huyết thì có khi phải cẳt dạ dày luôn.
Nam Nhiễm nghe xong, ngẩng đầu hỏi:
- Sẽ chết hả?
Khuôn mặt bác sĩ bắt đầu nghiêm túc, cảm thấy khó hiểu sao người nhà lại hỏi vấn đề đơn giản như vậy:
- Nếu dạ dày hoàn toàn hỏng rồi, trên người cắm đầy ống truyền dịch thì cô nghĩ cậu ta có thể sống lâu không?
Nam Nhiễm hơi nhíu mày, nghe có vẻ thật phiền toái, thật phức tạp, thật phiền.
Cô không thích đồ vật phiền phức.
Nhưng đó là dạ minh châu.
Cô bĩu môi, lấy đơn thuốc từ tay bác sĩ.
Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói:
【 ký chủ đối xử với hắn tốt một chút nhé. 】
Dù sao hắn cũng thuộc dạng hi hữu và yếu ớt.
Chị Thanh đi theo bác sĩ mua thuốc, trước khi đi lưu luyến bộ bản thảo không thôi, cứ đi ba bước lại quay đầu một lần.
*
Khi Nguyễn Mặc tỉnh lại đã là giữa trưa, kim tiêm trên cánh tay hắn đã được rút ra.
Vốn dĩ dạ dày đau đớn như bị bỏng cũng khá lên rất nhiều.
Trong phòng không có một bóng người.
Ánh nắng ngoài phòng ấm áp chiếu lên giường, bao phủ toàn thân của hắn.
Hắn ngồi dậy, nhịn không được ho hai tiếng.
Cửa phòng gần như ngay lập tức mở ra.
Nam Nhiễm mặc một bộ áo ngủ màu trắng đứng ở cửa.
- Tỉnh? Lại đây ăn cơm.
Nguyễn Mặc cúi đầu, lông mi đen dài chớp chớp.
Gương mặt xinh đẹp không hề vì bệnh tật mà xấu đi, ngược lại còn sinh ra nét đẹp yếu đuối xa cách.
Hắn xốc chăn lên, xuống giường, đứng im:
- Tôi muốn tắm rửa.
Tiểu Hắc Long kịp thời phổ cập khoa học:
【Ký chủ, trong lúc sinh bệnh, tốt nhất là không nên tắm rửa vì sẽ dễ gây sốt cao. 】
Nam Nhiễm tựa vào khung cửa:
- Không thể.
Nguyễn Mặc hơi cau mày:
- Cô lo chuyện bao đồng quá.
Một tay của hắn vịn cái bàn bên cạnh, một bàn tay khác đè xuống vị trí dưới ngực.
Nam Nhiễm đi tới.
Cô không thích ánh sáng mặt trời, nhưng dạ minh châu cần phải được phơi nắng.
Vì vậy cô cũng không tính ở lâu trong phòng ngủ, kéo tay Nguyễn Mặc ra phòng khách.