Hàn thiếu biến thái quả nhiên con mắt nhìn đời, nhìn người cũng biến thái chẳng kém cạnh.
Một hôm, Hàn tổng không rõ tại sao hôm nay mình lại rất có tâm trạng mà ngắm hai bản sao tới... ngây người.
Thời gian cụ thể là 2 phút 30 giây, làm tròn theo quy tắc toán học là 3 phút.
Thời gian có vẻ được nâng lên, như vậy cũng cho thấy sự quan tâm vô bờ bến của Hàn tổng đối với hai Hàn thiếu rồi!
– Bà xã, anh cảm thấy...
Hàn Mặc Phong vẫn không dờ mắt khỏi hai tiểu tử kia.
– Cảm thấy sao?
Trần Bảo Nhi ngồi xuống bên cạnh.
– Con của chúng ta hình như không giống anh.
Hàn tổng đem con mắt có chút khí băng nhìn ai đó.
– Vậy...
Cô nuốt nước bọt.
– Cũng không giống em!
Hả?
Trần Bảo Nhi sắp bị kiểu nói này của hắn dọa chết khiếp rồi.
Con của hai người, không giống ba cũng không giống mẹ...
Trần Bảo Nhi cùng Hàn Mặc Phong không hẹn cùng dời mắt xuống hai tiểu tử nằm trên giường.
Nhìn từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn từ dưới lên trên.
– Anh nghi ngờ em?
Trần Bảo Nhi dường như đã phát giác ra điều khả nghi liền trừng mắt với hắn.
– Nhân phẩm của phu nhân, ta không dám hoài nghi.
– Vậy anh muốn gì! Nói bóng gió mây mưa như thế, em không hiểu!
– Phu nhân quả tệ nhất môn văn.
Trần Bảo Nhi sắp bị hắn bức tới điên, có nguy cơ sẽ bùng nổ thế chiến trong chốc lát.
– Anh giỏi lắm sao?
– Hơn phu nhân là tốt rồi! Bản thân anh biết mình không thể đọ sức với Leptônxtôi hay Victo Huygo.
– Hàn Mặc Phong.
Cô rít lên.
– Anh đây!
Hàn tổng yêu chiều nhìn vợ.
– Có nói không!
– Em bức gì chứ! Sinh vật còn biến dị cho nên con chúng ta không giống chúng ta cũng là điều hết sức bình thường.
Ý anh muốn nói em sinh con biến dị chứ gì?
Trần Bảo Nhi rất hiểu ý hắn mà.
– Anh đấy, biến thái thì có!
– Tuy chưa thấy mầm mống nhưng sau này chắc có đấy! Hai đứa bé này, anh thấy rất giống...
– Giống gì?
– Chuột.
Hàn tổng cương nghị đáp.
–Hàn Mặc Phong, em đánh chết anh.
Hàn tổng ngẫm đi ngẫm lại cũng chỉ thấy con trai mình giống chuột mà thôi!
Nhìn xem, hai cái răng sữa vừa mới mọc trắng y như ngà.
Thật sự rất giống... mà!
Thứ lỗi cho người không có tư duy nghệ thuật như Hàn tổng đây, nhà kinh tế luôn có con mắt nhìn đời vô cùng thực tế.
Cho nên việc so sánh không cân xứng như trên cũng là dễ hiểu mà thôi.
– Con trai à! Sau này lấy vợ nhất định phải lấy con gái nhà lành.
Hàn Mặc Phong nói.
Đừng như ba chúng mày!
Trần tiểu thư lúc bấy giờ đang... đè trên người ai đó, trừng mắt đánh vào ngực hắn.
– Ý anh là em con gái nhà không lành?
– Là em tự suy diễn, anh không nói. Nhưng suy diễn rất đúng!
Hàn tổng hôm nay hơi khó qua...
***
Sáng hôm sau.
– Bà xã, em còn muốn đánh chết anh nữa không!
Hàn Mặc Phong đứng bên giường mặc áo.
– Hàn Mặc Phong.
Trần Bảo Nhi nghiến răng.
Chỉ hận không thể đập tan bản mặt trơ trẽn đó.
Là bản thân cô quá hiếu chiến, cứ nghĩ mình có thể đánh chết ai đó, nào ngờ đối phương lại hành cho cô chết đi sống lại.
Rất độc. Đây quả là chiêu khích tướng trong truyền thuyết.
– Anh không ngại đánh vài trận nữa! Cho nên...
– Anh câm miệng đi.
Trần Bảo Nhi cầm gối bên cạnh vụt thẳng đến chỗ hắn.
– Ya... ya...
– Em xem, con trai chúng ta đang động viên em phản công kìa!
– Ya... ya...
Biểu tình cười toe toét.
– Con trái, đừng lúc nào cũng cười như thế! Phải lãnh đạm vào! Đương nhiên, ở bên bà xã luôn phải nóng bỏng, nếu không là bị đánh chết. Đúng không phu nhân?
Vô sỉ. Quá vô sỉ.
Hàn Mặc Phong tại sao có thể đầu độc hai tâm hồn non nớt của hai tiểu thiếu gia chứ!
– Ya... ya...
Đồng tình với ý kiến của papa.
***
Một ngày, Hàn tổng hiếm khi về đêm mà chăm chỉ làm việc nuôi vợ nuôi con lại bị ai đó làm phiền.
Đúng là Hàn tổng về đêm chỉ có thể làm việc khác!
Trần Bảo Nhi vừa cho con trai ngủ xong liền chạy đi tìm chồng để bàn về một vấn đề vô cùng hệ trọng.
– Hàn Mặc Phong.
Hàn tổng nheo mày nhìn ai đó.
– Anh nhìn em như thế là có ý gì hả?
– Không có ý gì. Chỉ là bà xã lâu ngày mới lại chủ động tới tìm ta.
Hàn Mặc Phong nói.
– Em không tìm anh là chuyện bình thường, anh không tìm em mới là bất bình thường!
Cô đáp.
– Cho nên bà xã phải cẩn thận.
– Anh dám...
Trần Bảo Nhi trừng lớn mắt.
– Không dám.
– Em đến đây để hỏi anh một chuyện vô cùng hệ trọng, con trai của chúng ta sẽ nói gì đầu tiên?
– Để xem con ai?
Trần Bảo Nhi rất muốn đập đầu chết.
Hàn boss, đây là con của chúng ta, chẳng lẽ anh còn nghi ngờ sản phẩm của mình.
– Mấy tỉ từ như thế, nó nói từ nào mà chẳng được!
Hàn Mặc Phong đáp.
– Anh có phải là ba không vậy!
– Em không cần hoài nghi. Đáp án trong lòng phu nhân rất rõ!
– Anh...
Cô không nên chấp nhặt hắn.
– Bình thường trẻ con hay gọi ba mẹ ông bà gì đó trước. Con chúng ta gọi ba hay mẹ trước đây?
– Em thắc mắc làm gì? Ai trước mà chẳng như nhau! Nhưng anh biết em lúc nhỏ nói từ nào đầu tiên!
– Sao anh biết?
– Anh là Hàn Mặc Phong. Với em, chữ đầu tiên là tiền.
Trần Bảo Nhi im lặng.
Một sự nhạo bám không hề nhỏ. Đả kích tâm hồn của cô rồi.
Hàn tổng, anh rất giỏi làm người khác điêu đứng.