Bạch Tuyết Đan cuối cùng cũng đút hết chén canh cho Lâm Nghiêm , cô nhìn anh trai hỏi :
_Anh muốn dùng thêm không? Em đi lấy cho anh.
Lâm Nghiêm nhìn cô đầu lắc nhẹ , cô thấy vậy đi đến lấy nước cho anh uống , Tuyết Đan bàn tay cầm khăn lau miệng cho anh , miệng cô khẻ nói :
_ Anh à !
_ Hơn một tuần nữa em sang Mỹ.
Lâm Nghiêm mở to đôi mắt nhìn cô , liền hỏi : em sang đó làm gì? .
Tuyết Đan nhìn anh , cô biết anh không vui khi cô đi , cô nhẹ nhàng đáp :
_ Em qua đó cùng Gia Khiêm giải quyết đám tàn binh còn xót lại trong vụ vừa rồi , nếu không chúng sẽ là mối nguy hại về sau của chúng ta , diệt cỏ thì phải diệt tận gốc đó anh.
Lâm Nghiêm nhìn cô nét mặt như van nài nói :
_ Em có thể đợi anh khỏi , anh sẽ đi cùng với em được không?.
Tuyết Đan lắc đầu nói : anh hãy nghỉ ngơi cho lành , em cùng Ngọc Tuệ và Đinh Phúc đi cùng một số anh em được tuyển chọn kĩ càng , với lại mình phối hợp với bên Đặng thị nên anh an tâm , anh ở đây điều hành công ty cùng với Đồng Nhan , và lo cho ba nữa.
Lâm Nghiêm biết là không thể làm cô đổi ý , anh buồn bã im lặng nhắm mắt không nhìn cô nữa.
Tuyết Đan thấy anh như vậy cô khẻ lắc đầu cười nhẹ .
Lúc này ngoài cửa phòng có người mở ,cô nhìn ra thì thấy ba cùng Gia Khiêm bước vào , cô liền đứng lên cuối chào ông. Lâm Vũ bước tới bên giường của con trai ông lên tiếng :
_ Tiểu tử con thế nào rồi? Nghe tiếng ba hỏi Lâm Nghiêm mở mắt nhìn ông trả lời :
_Con vẫn tốt thưa ba!
Gia Khiêm nhìn Lâm Nghiêm anh cười nhẹ nói : lâu rồi mới gặp lại cậu , tôi không ngờ lại gặp trong trường hợp này thật không vui chút nào , cậu mau lành , còn đi uống vài ly với tôi .
Lâm Nghiêm nhìn anh đầu khẻ gật , Lâm Vũ ngồi xuống ghế , quay sang nhìn Tuyết Đan hỏi :
_ Anh con nó ăn gì chưa?.
Tuyết Đan gật đầu liền đáp : dạ con vừa cho anh ấy ăn xong , còn thuốc thì con chưa thấy Hy Doanh đưa , anh ấy cũng vừa tỉnh không lâu.
Lâm Vũ gật đầu lại hỏi tiếp : còn vết thương của con đã uống thuốc chưa? Mà con đã ăn cái gì chưa?.
Nghe ba hỏi cô đành im lặng , đầu khẻ lắc nhẹ , Lâm Nghiêm nghe cô bị thương ánh mắt của anh liền nhìn vào cô , anh lo lắng hỏi:
_Tuyết Đan! Em bị thương ở đâu? Có nặng lắm không? Sao không nằm nghỉ mà còn vào chăm sóc cho anh như vậy chứ? Mà còn chưa ăn uống gì , em thật biết chọc giận người mà .
Lâm Nghiêm cầm điện thoại gọi cho Đồng Nhan , điện thoại reo lên hai tiếng Đồng Nhan bắt máy : alo nhị lão đại ! Lâm Nghiêm lên tiếng hỏi :
_Cô đang ở đâu?.
Đồng Nhan trong điện thoại liền đáp : em đi lo việc thu mua công ty theo lời của lão đại.
Lâm Nghiêm lại nói : sắp về chưa? Đồng Nhan nhanh miệng đáp :
_Sắp về rồi ạ !
_Khi về ghé mua cháo tổ yến cho lão đại, đem về tổng bộ .
_ Dạ em đã rõ!
Lâm Nghiêm nói xong liền cúp máy , anh quay nhìn Tuyết Đan liền nói : em về tổng bộ nghỉ ngơi đi, ăn rồi uống thuốc đi , ở đây không cần em lo lắng , mau đưa ba về đi , anh nói xong quay mặt vào trong tường không nhìn cô .
Lâm Vũ nhìn thái độ của con trai , ông biết nó đang cảm thấy đau lòng , cùng thấy mình bất lực , không bảo vệ được người con gái mình yêu , vậy mà còn để cô chăm sóc lại mình , đối với người đàn ông đó là một sĩ nhục lớn , ông lên tiếng nói với Tuyết Đan :
_ Con về tổng bộ đi , ở đây có Hy Doanh và Ngọc Tuệ rồi Tuyết Đan gật đầu đứng lên , cô nhìn anh trai đang giận dỗi , cô thở ra nặng nhọc rồi rời đi , Gia Khiêm tiễn cô ra xe rồi anh mới quay lại phòng bệnh.