Boss Nàng Thật Quá Lạnh Lùng

Chương 49: Chương 49: Tức Giận




Tại tổng bộ của Bạch gia lúc này là 7 giờ sáng Tuyết Đan thức dậy từ lúc 6 giờ hơn cô chuẩn bị cho buổi họp báo công bố ra mắt về việc tập đoàn của Bạch gia hợp tác làm ăn với tập đoàn Đặng gia về chuyên môn kinh doanh đá quý và thời trang.

Tuyết Đan rất ngạc nhiên vì khi thức dậy cô không thấy Bạch Lâm Nghiêm đâu cả, cô cũng không nói gì, cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân và thay bộ y phục công sở sang trọng màu trắng, cô nhanh nhẹn rời khỏi phòng ngủ để đi xuống phòng ăn để dùng bữa sáng.

Tại phòng ăn lúc này đã có mặt Dương Đồng Nhan và Đinh Phúc hai người đứng hai bên chờ đợi cô xuống cùng nhau dùng bữa, Tuyết Đan nhìn hai người cô đưa tay ra hiệu bảo hai người cùng ngồi xuống ghế.

Cả ba đều đã ngồi xuống lúc này Tuyết Đan mới lên tiếng hỏi

“ Hai người sáng giờ có thấy anh trai của tôi đâu hay không? “.

Đinh Phúc cùng Đồng Nhan vừa nghe xong lời hai gương mặt ngơ ngác nhìn nhau,rồi lại nhìn qua lão đại họ lắc đầu lia lịa, Đinh Phúc giọng trầm từ tốn nói.

“ Chúng tôi vì mệt quá nên ngủ say cũng mới vừa dậy thôi, thật là chưa gặp mặt nhị lão đại nữa lão đại “.

Tuyết Đan nghe vậy cô gật đầu biểu hiện là cô đã biết, cô giọng nhẹ nói.

“ Thôi chúng ta nhanh ăn sáng đi, chúng ta phải đến buổi họp báo vào 9 giờ sáng nay tại công ty đó“.

Cả hai người nọ cũng nhanh gật đầu và cả ba người liền cấm cuối vào việc ăn sáng của mình.

Việc ăn cũng gần sắp xong thì lúc này từ phía ngoài có tiếng bước chân người đang đi vào, Tuyết Đan liền dừng lại động tác cô nhìn về phía cửa của phòng ăn, không đầy 3 giây kế tiếp cửa phòng ăn có người đẩy vào, Lâm Nghiêm nhanh chân bước vào, theo sau là Lý Ngọc Tình, vừa vào đến anh liền lên tiếng nói lớn.

“ Bạch Tuyết Đan ơi, anh đây đói bụng quá, em cho anh ăn sáng với “.

Tuyết Đan vừa thấy Lâm Nghiêm miệng cô liền khẽ nhếch mép cười nhẹ, cô vui vì thấy anh đã trở lại và không có bị chuyện gì, nhưng cô cũng nhanh trở lại thái độ lạnh lùng ban đầu, cô nhìn anh miệng nhẹ nói.

“ Ngồi xuống ăn đi, sắp đến giờ hợp báo rồi đó, anh thật là mới sáng sớm đã chạy lung tung rồi “.

Lâm Nghiêm nghe Tuyết Đan nói thế anh liền cười tươi tắn rồi cũng nhanh ngồi xuống ghế kế bên cô,quản gia liền nhanh gọi người lấy điểm tâm cho đại thiếu gia và Ngọc Tình.

Tất cả lúc này không ai nói nhau gì nữa đến khi ăn xong năm người liền nhanh đi ra xe đã được chờ sẵn cùng nhau đi đến công ty dự cuộc họp báo.

Tại công ty cuộc họp báo diễn ra khá suông sẽ, mọi người vui vẻ chúc mừng cho hai công ty làm ăn luôn thành công và phát triển, lúc này tất cả báo chí đều đã ra về năm người Tuyết Đan, Lâm Nghiêm, Đồng Nhan, Đinh Phúc và Ngọc Tình còn ngồi lại bàn bạc một số việc, lúc này từ ngoài Lữ Ngọc Tuệ bước nhanh vào phòng họp, cô cuối đầu chào mọi người và đi nhanh lại bên Tuyết Đan, cô ghé vào tai Tuyết Đan nói nhỏ, vừa nghe xong nét mặt Tuyết Đan chuyển biến khác thường, ánh mắt cô nhìn sang Lâm Nghiêm cô liếc anh nét mặt cô giận đỏ lên cô lên tiếng nói với mọi người.

“ Tất cả mọi người đi ra ngoài hết đi nhớ không cho ai bén mảng đến gần phòng này đó “.

Mọi người nghe là đã hiểu là bảo đã đến rồi, nên tránh đi càng xa càng tốt nha, mọi người liền nhanh đứng lên cuối chào hai vị lão đại rồi nhanh chóng chạy cho lẹ khỏi khu vực nguy hiểm.

Tuyết Đan thấy mọi người đều đã đi ra lúc này cô đi đến bên Lâm Nghiêm cô tung một đấm vào bụng anh, Lâm Nghiêm bị đấm bất ngờ không kịp né liền ăn trọn một đòn, anh ôm bụng nhăn nhó, mắt anh nhìn vào gương mặt đang tức giận của Tuyết Đan giọng anh trầm trầm nói.

Tuyết Đan à anh biết là chưa hỏi qua ý của em mà anh đã tự quyết định làm ra những việc đó, đây là lỗi của anh.

Nhưng anh là muốn cho em không phải sống những ngày tháng đau đớn vì nỗi đau mất mát năm xưa nữa, anh muốn em được sống hạnh phúc bên em gái của em, và bên anh và ba nữa, em hãy bỏ qua cho anh đi Tuyết Đan.

Tuyết Đan nét mặt lạnh lùng cô mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn Lâm Nghiêm cô nở nụ cười mỉa mai với anh, giọng đầy phẫn nộ thét lớn vào mặt anh.

“ Tôi không cần anh làm như vậy, tôi không phải là một cô bé lên ba mà cần anh phải thay tôi làm những việc này. Mối thù này là của tôi, của riêng gia đình tôi, những kẻ đã ra tay với gia đình tôi, phải chính tay tôi giết chúng tôi mới cam lòng, anh có hiểu được một đứa trẻ nhỏ phải chứng kiến ba mẹ mình cùng em trai mình từ người, từ người chết thảm trước mắt mình mà mình không thể làm gì để cứu họ “

“Mẹ của tôi trước khi chết bà vẫn luôn nhìn về tôi, bà không muốn tôi la lên vì sợ bọn chúng phát hiện ra tôi và giết cả tôi, thật là quá sức chịu đựng khi tôi nhìn mẹ bị đám người đó bắn nhiều phát đạn lên thân thể mẹ đến khi bà chết mới thôi, máu bà chảy ra nhuộm đỏ cả phòng ngủ của tôi, nhìn mẹ cha chết thảm thương như vậy trái tim tôi đã chết từ giây phút ấy rồi, anh có hiểu được nổi đau này của tôi hay không hả Lâm Nghiêm mà tại sao anh lại làm như vậy chứ? “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.