Trải qua cái ngày bị ngã đó, cô rất muốn bảo vệ đứa bé của mình nhưng thân thể còn rất yếu ớt, Vưu Tinh Bân biết tin tức cô mang thai, có lẽ Vưu Tinh Bân chưa được xem là một người tốt, nhưng anh cũng là một người đàn ông biết chịu trách nhiệm, không có ném Lý Lạc Nhi ra ngoài, điểm này cũng rất giống trong phim truyền hình.
Lý Lạc Nhi thủy chung vẫn nghĩ đến Úy Trì Dung, mặc dù kết hôn cùng Vưu Tinh Bân, mặc dù đã sinh đứa bé ra, nhưng một cuộc hôn nhân không có tình yêu không thể mang đến cho cô niềm vui, chỉ là cứ như vậy đi, trong lòng Lý Lạc Nhi tự giễu cợt, đứa bé bên cạnh đang khóc, cô co ro nằm trên giường, để Vưu Tinh Bân chăm sóc con một mình.
"Con nó khóc mà sao em mặc kệ vậy?" Vưu Tinh Bân nhỏ giọng nói, ôm con của mình lên, cố gắng dỗ dành.
"Đó là con của anh, cũng không phải chỉ của mình tôi."
"Em . . . . ." Vưu Tinh Bân nghẹn họng không biết nên nói gì, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời của mình sẽ có những tháng ngày như thế này, nhưng nếu như anh không cho cô được cuộc sống tốt đẹp cô muốn, như vậy thì để cho cô có một cuộc sống khác đi, bây giờ anh đã chán ghét rồi, nhẫn nhịn thế đủ rồi.
Vưu Tinh Bân cười lãnh một tiếng: "Em đã không yêu anh, em có thể rời đi, ngày mai anh sẽ đưa cho em một tờ giấy ly hôn, thủ tục hoàn tất sẽ rời đi, tất cả đồ đạc trong nhà em đều có thể mang đi, nhưng đứa bé là của anh!" Anh cố gắng giải quyết mọi việc một cách hết tình hết nghĩa, bây giờ Lý Lạc Nhi bày tỏ không sao cả, nhưng về sau cô mới phát hiện ra cô đã bỏ qua bao nhiêu hạnh phúc
Vì giữ tôn nghiêm, Lý Lạc Nhi không mang theo thứ gì đi cả, không có ai biết cô đến nơi nào, Vưu Tinh Bân càng không cần biết hiện cô đang ở đâu, Vưu Tinh Bân rất nhanh tìm một cô gái dịu dàng và xinh đẹp, biết nghe lời, chăm sóc con anh thật tốt, nhìn cô gái đang bên cạnh con mình, anh nở nụ cười thỏa mãn, đây mới là cuộc sống anh mơ ước.