Diệp Châu Hạ đã mất hết lý trí rồi...
Thiệu Vũ Khoa nằm trên mặt đất không thể động đậy, ánh mắt trước nay chưa từng rung động hằn lên đầy tia máu, cuống họng nghẹn lại, chuyện này quá hoang đường rồi, quá hoang đường rồi.
Thiệu Vũ Khoa định phản kháng, nhưng vừa chạm cánh tay đã tê rần, lúc này anh không còn chút sức lực nào, có lẽ đây là lần anh cảm thấy sợ hãi nhất trong cuộc đời. Người phụ nữ này điên thật rồi.
Anh dần dần từ bỏ phản kháng, nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Dưới tác động của thuốc, đôi mắt Diệp Châu Hạ đầy tia máu, trước mắt hoàn toàn mơ hồ. Chợt thấy Thiệu Vũ Khoa không có bất kỳ phản ứng gì, cô hơi sửng sốt, bất giác ngẩng đầu, vừa nhìn đã thấy vẻ mặt âm trầm của Thiệu Vũ Khoa.
Ánh mắt lạnh như băng khiến cô giật nảy mình, lý trí hơi hồi phục.
Cùng lúc đó, cô chợt nhớ tới một chuyện, ngượng ngùng buông lỏng tay ra,
“Chuyện này, anh không được đúng không?”
Trong ấn tượng của Diệp Châu Hạ, từ sau khi cưới đến nay, Thiệu Vũ Khoa chưa từng động đến cô, kiếp trước vì làm anh vui lòng nên thân thể này đã từng dùng mọi biện pháp, nhưng anh vẫn chẳng thèm để ý đến cô.
Cô lúng túng ho khan một tiếng: “Xin... xin lỗi, tôi không phải ý đó.”
Dứt lời, còn không đợi Thiệu Vũ Khoa lấy lại tinh thần, cô đã vịn giường đứng lên, cũng không dám nhìn sắc mặt Thiệu Vũ Khoa nữa, lảo đảo nhốt mình vào toilet.
Tiếng thở dài khổ não từ trong toilet vọng ra khiến Thiệu Vũ Khoa cười khổ. Không bao lâu, trong toilet truyền tiếng nước chảy róc rách.
Thiệu Vũ Khoa nửa sống nửa chết nằm trên mặt đất, dùng chút sức lực cuối cùng lôi ga trải giường xuống, che đi sự chật vật trên người.
Diệp Châu Hạ ở phòng tắm đúng nửa giờ, lúc đi ra khuôn mặt cô đỏ bừng, bộ lễ phục xốc xếch đã được thay bằng bộ áo choàng tắm của khách sạn.
Nhìn thấy Thiệu Vũ Khoa còn nằm trên mặt đất, cô cảm thấy thật xấu hổ:
“Xin, xin lỗi anh, vừa nãy tôi thật là...”
Thiệu Vũ Khoa vẻ mặt lạnh lùng, nghiến răng nói:
“Thay vì xin lỗi, tôi cảm thấy bây giờ cô nên đỡ tôi lên thì hơn.”
Diệp Châu Hạ bỗng lấy lại tinh thần, bước lên phía trước đi, luống cuống tay chân đỡ anh, khi cô định kéo ga giường trên người anh, thì lại bị anh đè xuống: “Đừng đụng.”
Diệp Châu Hạ vẻ mặt cứng đờ, thấy anh cảnh giác như vậy, cô chợt thẹn quá hoá giận, buông tay nói:
“Vừa nãy là tôi bị người ta hạ thuốc nên mới có thể... anh làm tôi như quỷ đói ấy, huống hồ, huống hồ tôi còn đang nghĩ, anh có được không?”
Nhìn dáng vẻ tự đắc của cô, Thiệu Vũ Khoa tức đến nghẹn lời.
Màn đêm buông xuống...
Sau khi từ tiệc cưới nhà họ Lục trở về, cả nhả họ Thiệu đều tỏ ra ôn hòa với Diệp Châu Hạ, nhất là ông cụ, từ khi Diệp Châu Hạ ngăn cản tranh chữ không rõ lai lịch đến khi nghe nói về màn kịch sau đó ở lễ cưới, bữa tối, ông hết sức khen ngợi Diệp Châu Hạ.
“Cây to đón gió, muốn đứng vững thì lúc nào cũng phải duy trì cảnh giác, không được để người ta nắm đằng chuôi.” Trên bàn cơm, ông cụ vẻ mặt nghiêm túc tổng kết chuyện xảy ra buổi chiều.
“Dù tôi chứng kiến Quyền Huy lớn lên từ nhỏ, nhưng khi trưởng thành rồi ai cũng có suy nghĩ riêng, nên mọi người hãy chú ý một chút. Nói cho cùng, người ngoài và nhà họ Thiệu không phải một lòng, hãy lấy chuyện hôm nay mà làm gương, Châu Hạ xử lý rất tốt.”
“Người làm việc chính trực không sợ người ta vu oan, con cũng chỉ đáp trả theo lẽ thường mà thôi, không có gì.” Diệp Châu Hạ biểu hiện rất khiêm tốn, còn liếc nhìn Thiệu Vũ Khoa.
“Bình thường hãy chú ý nhiều một chút, nói cái gì cũng không thể để người ta đâm Vũ Khoa và cột sống nhà họ Thiệu chúng ta không phải sao?” Nghe vậy, Thiệu Viên Viên lườm một cái, tỏ vẻ khinh thường, nhưng ngay trước mặt ông nội cũng không dám nói gì.
Lê Chi Dung thì phụ họa gật đầu.
“Vâng, may mà ba nhạy bén, nếu không hôm nay chúng ta sẽ mất mặt rồi, sau đó vợ của Quyền Huy còn đổ chuyện này lên đầu phù dâu, cô ta thật tưởng người khác đều mắt mù sao, con nể mặt ba nên mới không làm to chuyện, con sẽ nói với ba Vũ Khoa, bảo anh ấy sau này trên phương diện làm ăn tránh xa nhà họ Lục một chút.”
Nhắc đến con trai, ông cụ có vẻ hơi bất mãn, nhưng nhanh chóng biến mất, ông hừ lạnh một tiếng:
“Nó theo con đường kinh doanh, làm ăn giảo hoạt, nên nó muốn làm ăn với ai và tương lai bị ai lừa đó cũng là con đường do nó chọn, không ai có nghĩa vụ phải nhắc nhở nó.”
Bầu không khí đột ngột thay đổi.
Kết hợp trí nhớ của kiếp trước, Diệp Châu Hạ âm thầm phân tích thế cục nhà họ Thiệu.
Tổ tiên nhà họ Thiệu ba đời đều là người có công lớn, tám chín mươi phần trăm số người trong đại gia tộc nhà họ Thiệu đều là tinh anh trong xã hội, đến đời ba Thiệu Vũ Khoa chỉ có mình ông ta là con trai, nhưng ông ta lại không muốn theo con đường của gia tộc, chỉ một lòng muốn theo con đường kinh doanh, vì thế năm đó mối quan hệ với ông cụ Thiệu rất quyết liệt, đến tận sau này khi Thiệu Vũ Khoa gia nhập trong đội, quan hệ hai người mới trở nên hòa hoãn.
Bây giờ chuyện làm ăn của ba Thiệu rất khá, ông cụ Thiệu bề ngoài tỏ vẻ bất mãn, nhưng thật ra vẫn tự mình giúp không ít việc. Diệp Châu Hạ tính toán, nếu cô thật muốn tiêu diệt Lục Quyền Huy đoạt lại tập đoàn Cố thị thì vẫn phải có một chân trong công ty của ba Thiệu.
Nhưng làm thế nào để ông cụ không chán ghét mà lại khiến ba Thiệu tín nhiệm là cả một vấn đề khó. Sau bữa ăn, Diệp Châu Hạ tránh mọi người đến vườn hoa tản bộ, nhưng thật ra muốn yên tĩnh tự mình lên kế hoạch một chút. Cô vừa ngồi xuống trong đình thì một bóng đen đã phủ lên mu bàn chân cô, cô ngẩng đầu, trong lòng bỗng căng thẳng.
“Chị dâu thật có hứng thú, một mình ở chỗ này ngắm trăng sao?” Cô định đứng dậy thì lại bị Thiệu Chiêu Tân nhấn xuống.
Diệp Châu Hạ biến sắc, trước mắt là dáng vẻ gần giống Thiệu Vũ Khoa nhưng phong cách lại hoàn toàn khác biệt.
Thiệu Chiêu Tân từ trên nhìn xuống cô: “Buổi chiều chị dâu đạp tôi một cái, đến bây giờ lưng vẫn đau eo vẫn nhức, tôi còn suy nghĩ cho chị dâu nên ở trong phòng chờ chị dâu đến trưa, đến giờ cơm cũng còn chưa ăn đấy. Thế mà chị cứ như vậy bình yên vô sự trở về, thế nào, anh trai tôi đã giúp chị giải quyết sao?”
Diệp Châu Hạ liếc nhìn cánh tay Thiệu Chiêu Tân đang khoác lên bả vai mình, cô cũng không động tới anh ta, chỉ vẻ mặt lạnh lùng nói: “Thiệu Chiêu Tân, bên ngoài nhiều phụ nữ như vậy, sao lần nào cậu cũng cứ quấn lấy tôi không buông thế?”
“Tất nhiên là vì thích chị, chị dâu đã quên rồi sao, trước kia đi xem mắt chị chính là tôi, dẫn chị qua cửa cũng là tôi, lúc đó ánh mắt chị nhìn tôi dịu dàng như nước, rất thích tôi đấy.”
Năm đó kết hôn, không biết mẹ kế Diệp Châu Hạ đã bàn bạc với nhà họ Thiệu thế nào, đã bảo Thiệu Chiêu Tân cải trang lừa gạt Diệp Châu Hạ, khiến kẻ ngu này tưởng mình được gả cho người bình thường.
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ” Diệp Châu Hạ vẻ mặt bình tĩnh, không nhanh không chậm đáp.
“Trước kia tôi bị che mắt nhưng cậu vẫn luôn biết tôi là chị dâu của cậu, tôi khá tò mò, rốt cuộc cậu muốn chính là con người tôi hay thật ra cậu chỉ muốn vợ của anh trai cậu, Thiệu Vũ Khoa.”
Chỉ một câu, cô đã bóc trần quan hệ thiệt hơn trong đó. Vẻ mặt luôn bất cần đời của Thiệu Chiêu Tân đã bị chọc thủng, anh ta nhìn Diệp Châu Hạ ánh mắt u ám.