“Cô mới đến công ty có mấy ngày, nghiên cứu tập đoàn cùng nghề làm cái gì?”
Thiệu Vũ Khoa lạnh lùng nói, âm thanh mang theo vài phần chất vấn áp bách.
“Tập đoàn cùng nghề á?” Diệp Châu Hạ sửng sốt một chút, thật sự là không hiểu cho lắm.
“Cái gì mà tập đoàn cùng nghề chứ, tôi chính là nhìn thấy tin tức nóng ở trên mạng vào buổi tối ngày hôm qua đột nhiên lại bị rút lui, tương đối tò mò sao tập đoàn An Bình lại có thể lợi hại như vậy mà thôi.”
“Tin tức nóng à?”
“Chính là nghệ sĩ nữ đó, tên là Quách Hương Lam, có nói anh cũng không biết đâu đâu. Chính là trước đó bị một ông chủ của tập đoàn An Bình sắp xếp đi ăn cơm, kết quả là người ta không vui, còn dội cho ông ta một thân rượu đỏ, kết quả là nữ diễn viên đó bị phong sát hơn nửa năm, chuyện này bị đào ra...”
Diệp Châu Hạ kể lại chuyện tin tức trong vài ba câu, cố ý dùng thái độ ăn dưa nhiều chuyện của người qua đường, nói mơ hồ không rõ ràng, thậm chí còn nói điêu.
Quả nhiên là Thiệu Vũ Khoa không nghi ngờ, thản nhiên nói: “Chỉ là một diễn viên mà thôi, nếu như tập đoàn An Bình chỉ có nhiêu đó chuyện mà cũng không giải quyết, vậy thì cũng không cần phải hoạt động trong giới nữa.”
“Tập đoàn này ở trong ngành nghề rất lợi hại hả, so với công ty của ba thì như thế nào?”
“Không giống nhau.” Thiệu Vũ Khoa chậm rãi uống trà, giọng nói nhẹ nhàng.
“Tập đoàn Thiệu thị cũng không lấy trang sức làm sản nghiệp chủ yếu, trước hết nhất chính là bách hóa trang sức, chẳng qua là ngành công nghiệp phụ bắt nguồn từ vài năm trước. Nhưng mà tập đoàn An Bình thì loại kinh doanh trang sức trong mấy chục năm rồi, lại có mối quan hệ tốt đẹp với nhãn hiệu nước ngoài và đồ cổ thế gia nhà họ Bùi ở Yến Kinh, trong ngành nghề trang sức ở Yến Kinh có địa vị rất cao.”
Diệp Châu Hạ có điều suy nghĩ mà nhẹ nhàng gật đầu: “Cái đó cũng có thể xem như là lão đại ở trong nghề, chính là đạo đức của ông chủ chẳng ra làm sao cả, trong nhà dạy dỗ thế nào mà lại dạy ra loại người như thế này?”
Thiệu Vũ Khoa nhìn cô một cái: “Châu Nhất Bình, tổng giám đốc của tập đoàn An Bình được Quan tổng sinh ra ở bên ngoài, cậu cả chính quy của nhà họ Châu chết yểu, cho nên mới ôm trở về nhà.”
“Thật hả?” Diệp Châu Hạ đánh giá anh, chuyện bỗng nhiên lại thay đổi: “Không phải là anh vẫn luôn ở trong quân đội hả, sao anh lại biết chuyện của tập đoàn và xí nghiệp này ở Yến Kinh nhiều như vậy chứ?”
Cô dừng lại một giây, trừng mắt nhìn: “Sẽ không phải là anh đang chuẩn bị nghề thứ hai, dự định sau khi chuyển nghề thì kế thừa tập đoàn Thiệu thị?”
Ánh mắt của Thiệu Vũ Khoa âm trầm, giọng nói cũng chìm, xuống âm thanh lạnh lùng.
“Cô đừng có gài bẫy tôi.”
“Ai chứ?”
Diệp Châu Hạ lập tức ngồi thẳng người dậy, nhíu mày phủ nhận nói: “Tôi cũng không có ý này đâu, là tự anh nói ra một đống chuyện như vậy, tôi chính là tùy tiện suy đoán mà thôi, tôi lừa anh làm cái gì hả?”
Chân mày của Thiệu Vũ Khoa hơi cau lại, trong mắt lộ ra mấy phần cảnh giác như có như không.
Bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên đông cứng lại.
Diệp Châu Hạ nuốt xuống ngụm cháo cuối cùng ở trong miệng, cẩn thận cầm cái túi bên cạnh chỗ ngồi của mình, ném xuống một câu “tôi đi làm đây”, ngay cả lòng bàn chân cũng bôi dầu mà chạy.
Thiên địa lưu tâm, cô thật sự không cố ý đánh lừa Thiệu Vũ Khoa, ai biết là ngày hôm nay anh lại thật thà như vậy, cô chỉ giả bộ mình không hiểu việc mà thuận miệng hỏi hai câu, có ngờ đâu anh lại nói ra mối quan hệ bên trong của các tập đoàn trang sức ở Yến Kinh.
Cái này nếu như không có tâm nghiên cứu điều tra, ai biết được những chuyện này. Chỉ là chuyện Châu Nhất Bình chính là con riêng của nhà họ Châu, đây cũng không phải tin tức mà người bình thường có thể biết được.
Cho nên quả thật Diệp Châu Hạ đã đoán đúng rồi, Thiệu Vũ Khoa thật sự đang chuẩn bị nghề thứ hai, anh đối với chuyện kinh doanh xí nghiệp cũng đã từng có chuyên môn nghiên cứu, một khi bên phía quân đội có vấn đề gì anh có thể có tập đoàn Thiệu thị làm đường lui.
Mà đường lùi này lại xung đột lợi ích với Thiệu Chiêu Tân, khó trách Thiệu Chiêu Tân mặt ngoài thì cung kính nhưng mà lại bí mật làm ra chuyện đùa giỡn chị dâu.
Chắc có lẽ là mâu thuẫn xuất hiện ở chỗ này.
Nhìn bóng dáng chạy vội vàng của Diệp Châu Hạ, sự cảnh giác trong mắt của Thiệu Vũ Khoa gần như là biến mất trong nháy mắt, điềm nhiên như không có việc gì mà uống một ngụm trà, dường như là lúc nãy không có chuyện gì xảy ra cả.
Phó quan Tuần đứng ở một bên mỉm cười nói: “Rõ ràng là đang bẫy mợ chủ, ngược lại là mợ chủ đang bẫy cậu, bước đi này của trưởng quan cũng thật cao minh.”
Thiệu Vũ Khoa từ chối cho ý kiến, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ ở trên xe lăn, nói: “Cậu cảm thấy đã moi ra được rồi chưa?”
Nghe vậy, phó quan Tuần thu hồi lại vẻ mặt trêu chọc, nghiêm mặt nói.
“Chắc không phải là cô ấy đâu.”
Thiệu Vũ Khoa nhẹ nhàng gật đầu, xem như biểu thị đồng ý.
Phó quan Tuần do dự muốn nói rồi lại thôi cả nửa ngày trời, vẫn là nhịn không được mà hỏi.
“Trưởng quan, thật ra là có một vài chuyện tôi nghĩ hoài mà không hiểu được, gia thế bối cảnh của mợ chủ đều rất bình thường, nhìn từ phương diện năng lực thì cũng không thể làm ra chuyện cho người đến quân đội giám sát, tại sao cậu lại nghi ngờ cô ấy.”
Trong đôi mắt từ xưa đến nay không có chút rung động nào của Thiệu Vũ Khoa lại xuất hiện một vòng nghi hoặc mờ nhạt, giống như là đang trả lời lại với không khí, thấp giọng nói: “Cô ấy so với trước kia không giống nhau cho lắm.”
Cho dù là tâm can hay là lòng dạ, hay là tính cách quen thuộc, đều như hai người khác nhau so với lúc trước.
Tuy nói là lúc trước anh không quan tâm đến người vợ bị mẹ cưỡng ép kín đáo đưa cho mình, nhưng mà nếu như là người ở bên cạnh của mình, anh đã điều tra ra hết bối cảnh, tại sao lại không khớp với hiện tại vậy chứ.
“Có lẽ là do nguyên nhân đã ngồi tù mấy năm, thời gian ngồi tù mấy năm cũng sống không tốt cho lắm, mợ chủ có thể sống sót mà bước ra ngoài từ trong chỗ đó cũng đã được xem như kỳ tích rồi. Chính là trước khi ra tù còn có sự cố đánh nhau, thiếu chút nữa đã bị bác sĩ ở bên trong ngục phán tử vong.”
Nghe thấy lời nói của phó quan Tuần, lông mày của Thiệu Vũ Khoa nhíu lại hơi chặt, trong đầu dường như có thông tin gì đó lóe lên, nhưng mà chỉ là thoáng qua mà thôi, cũng không bắt lấy.
Ba ngày sau, hot search “Quách Hương Lam bị phong sát” dần dần bị đẩy xuống từ trên đầu ngọn sóng, cái tính hay quên từ trước đến nay rất lớn, rất nhanh liền bị tin tức mới tẩy não thay thế.
Diệp Châu Hạ mới trở về từ trong nhà vệ sinh, liền cảm giác không khí trong bộ phận thay đổi, tốp năm tốp ba đều tập hợp một chỗ thảo luận cái gì đó.
Cô nghi hoặc đi đến bên cạnh của đồng nghiệp Tiểu Bùi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cô còn không biết nữa hả?” Tiểu Bùi trừng to mắt: “Trên Facebook đang đồn ầm lên cả kìa, bộ sưu tập thu đông của công ty chúng ta vừa mới phát hành một poster tuyên truyền vào mấy ngày hôm trước, ngày hôm nay liền tung ra tin tức bị người khác ăn cắp tác phẩm.”
Diệp Châu Hạ ăn cắp tác phẩm hả?” Vẻ mặt của Diệp Châu Hạ ngưng đọng lại.
“Cô xem Facebook đi.”
Tiểu Bùi nhanh chóng mở điện thoại ra chỉ vào bản tin hot nhất đang đứng đầu trong danh sách tìm kiếm.
“Tư Mỹ Đạt?” Trong nháy mắt mà Diệp Châu Hạ nhìn thấy tin tức nóng này, cô nhướng mày, bất khả tư nghị mà nói: “Nhà thiết kế của Tư Mỹ Đạt đạo tác phẩm của chúng ta?”
“Còn phải nói? Cũng không biết là ai đã làm lộ ra ánh sáng, poster tuyên truyền của chúng ta vừa mới được ra mắt, Tư Mỹ Đạt lập tức tung ra một loạt các trang sức cổ điển, nói là cổ trang nhưng mà cô thấy đó, ngoài chất liệu trang sức khác nhau, sự giống nhau so với một loại trang sức của chúng ta đến đáng sợ luôn đó. Chị Lan nổi điên lên, đã đi đến bộ phận pháp vụ để tìm luật sư bàn quyền tài sản.”
Lời nói của Tiểu Bùi giống như là ngọn gió lướt qua ở bên tai của Diệp Châu Hạ, ánh mắt của cô lại nhìn chằm chằm vào hình ảnh của bộ sưu tập trang sức tương tự ở trên điện thoại, trong lúc nhất thời ánh mắt phức tạp.
Những hình ảnh này cô đã nhìn thấy rồi, rõ ràng chính là Tiểu Hà đã ăn cắp bản thiết kế của người ta.
Nếu như thật sự muốn tố cáo, chỉ cần nhà thiết kế của Tư Mỹ Đạt đưa ra tài liệu lưu ở trong máy vi tính, chỉ cần so sánh thời gian lưu thì mặt mũi của tập đoàn Thiệu thị ném đi là vừa.