Tất cả người làm của nhà họ Diệp lúc này đều đang bận rộn trong bếp, Triệu Linh Mỹ cũng đang vội lên lầu kêu ông Diệp xuống, lúc này trong phòng khách chỉ còn lại Diệp Châu Hạ và Diệp Thư Sương.
Mà ở hướng đối diện Diệp Châu Hạ, ngoài cửa có một bóng người đang chậm rãi bước vào trong.
Diệp Châu Hạ cố tình làm như không thấy, lại lên giọng nói:
“Cô chẳng qua chỉ là dựa vào việc anh ấy rất có trách nhiệm, cô đã dâng lần đầu của mình cho anh ấy thì anh ấy còn làm gì khác được? Anh ấy vốn không hề thích cô, chẳng qua chỉ vì trách nhiệm thôi.”
“Lần đầu?” Diệp Thư Sương gần như phì cười, cô ta thấp giọng nói:
“Nếu cô biết lúc tôi và anh Thẩm Quốc ở trên giường vui vẻ thế nào thì chắc cô đã không nói ra những lời ngu xuẩn vậy rồi, anh ấy không thương tôi? Tôi có thể khiến anh ta không thể kìm chế được, sung sướng như lên tiên, cô có thể làm được không?”
Khuôn mặt Diệp Châu Hạ thóang chốc ửng hồng.
Em gái, câu nói này của em cũng chi tiết thật đó, quả thật rất sinh động.
Tuy chị đây cố ý gài em, nhưng em cũng nhiệt tình nhảy vào bẫy thật đấy.
Diệp Thư Sương còn thấy chưa đủ, ra vẻ tiếc nuối thở dài:
“Chị gái, kinh nghiệm giường chiếu của chị vẫn còn ít quá.”
Lúc này thì bóng người ở cửa đã đi đến sau lưng Diệp Thư Sương.
Diệp Châu Hạ nhếch môi, cô cười rồi nói với vẻ châm chọc: “AnhThẩm Quốc, quen anh lâu vậy rồi, không ngờ gu của anh lại là kiểu phụ nữ kinh nghiệm đầy mình như vầy.”
Nụ cười trên môi Diệp Thư Sương chợt cứng đờ lại, cô ta chầm chậm quay lưng lại, trông thấy Thẩm Quốc.
Mấy chữ “anh Thẩm Quốc” của Diệp Châu Hạ khiến cả người anh ta như lâng lâng, anh ta nín thở nhìn chăm chăm vào người con gái đang đứng trước mặt mình, ba năm không gặp, cô bây giờ như đã thay da đổi thịt vậy, tự tin đường hoàng.
Chỉ mới ba năm thôi, xong lại như đã trôi qua mấy đời.
Thẩm Quốc là bạn chơi từ tấm bé của Diệp Châu Hạ, hai người chỉ sinh cách nhau hai tháng, bởi vì biệt danh ở nhà của anh ta là Thẩm Quốc, vậy nên từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn gọi anh ta là “anh Thẩm Quốc“.
Lúc tốt nghiệp hai người họ đã định sẽ đi đăng ký kết hôn rồi, nhưng ai đâu ngờ vào buổi tối sinh nhật của Thẩm Quốc, mọi người chè chén say sưa suốt đêm, ai nấy đều say bí tỉ, em gái kế của Diệp Châu Hạ trèo lên giường anh ta, sáng hôm sau khi Diệp Châu Hạ ra khỏi phòng Diệp Thư Sương để về phòng mình thì liền trông thấy cảnh hai người trần như nhuộng nằm trên giường.
Diệp Thư Sương khóc gục dưới chân cô, cầu xin cô đừng trách Thẩm Quốc, lúc đó cô ta khóc lóc đáng thương tội nghiệp biết bao, Thẩm Quốc còn muốn bao che cho cô ta, nói là do bản thân mình uống say làm bậy, cảnh tượng đó đúng thật khó lòng quên được.
Thấy Thẩm Quốc cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Châu Hạ thì Diệp Thư Sương cũng sốt ruột.
“Anh Thẩm Quốc, anh nhìn gì chứ? Anh đừng quên anh đã chia tay chị ta rồi, chị ta đã có chồng, bây giờ anh là người yêu của em.”
Diệp Châu Hạ nhìn Diệp Thư Sương rồi lên tiếng nhắc nhở cô ta: “Tôi thấy bây giờ cô nên giải thích chuyện cô kinh nghiệm giường chiếu đầy mình với anh Thẩm Quốc mới phải.”
“Cô nói bậy gì đó?” Diệp Thư Sương cuống quít nói: “Anh Thẩm Quốc, anh đừng tin chị ta, chị ta bực vì bị anh đá nên mới không muốn chúng ta vui vẻ thôi.”
Cô ta vẫn luôn giữ hình tượng ngây thơ trước mặt Thẩm Quốc, lúc trước anh ta chịu chấp nhận cũng là vì đêm đó cô ta nói đó lần đầu tiên của mình, Thẩm Quốc trước giờ đều là một người đàn ông bảo thủ và có trách nhiệm.
Khuôn mặt Thẩm Quốc tối sầm đi, song lại ngại có Diệp Châu Hạ ở đây nên không thể để lộ ra, nhìn dáng vẻ sạch sẽ chỉnh tề của Diệp Châu Hạ, lại nhìn Diệp Thư Sương đang mặc bộ đồ ngủ lôi thôi thường ngày, hai bên đối lập rõ ràng, điều đó khiến anh ta cảm thấy vô cùng bực bội, vội xoay lưng bỏ đi.
Diệp Thư Sương gọi anh ta lại nhưng không được cũng vội đuổi theo sau.
“Anh Thẩm Quốc, sao anh có thể tin lời của chị ta chứ!”
Bọn họ đã đi xa nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng Diệp Thư Sương đang cố sức giải thích, nhưng lời này cô nghe vào tai cũng chỉ biết cười khẩy, vô cùng khinh bỉ.
Một người đàn ông mà ngay đến cả mức độ thông thạo của phụ nữ khi lên giường cũng chẳng nhận ra thì anh ta nên quay về nhà trẻ để tu luyện lại đi là vừa, Thẩm Quốc rõ ràng là một tên cặn bã, vậy mà giờ lại diễn vai vô tội trước mặt cô.
Phòng khách cảu biệt thự ngay lập tức trở nên yên ắng, mấy người chướng mắt đã không còn ở đây nữa, Diệp Châu Hạ cũng không muốn thêm phiền, cô đi thẳng tới nhà kho tìm món đồ mà cô muốn.
Trước khi mẹ của Diệp Châu Hạ qua đời có để lại di vật cho cô, bởi vì trước lúc mất bà đã dặn đi dặn lại rất nhiều lần là món đồ này vô cùng quan trọng, nhất định không thể nói với ai kể cả ông Diệp, vậy nên đến tận luc này cô vẫn luôn giấu nó rất kỹ, cuộc hôn nhân ba năm trước đến rất đột ngột, trong nhà lại nhiều người dòm ngó nên cô vẫn chưa dám mang đi.
Nghĩ vậy thì Diệp Châu Hạ cũng không nhịn được mà chửi thầm trong bụng, đúng là yếu đuối, đồ do chính mẹ ruột để lại sao không thoải mái cầm đi, còn phải lo trước lo sau như vậy.
Cô tìm một lượt khắp nhà kho mới tìm được chiếc hộp gỗ hình chữ nhật đó, nó chỉ to hơn bàn tay cô một chút, được bọc lại bởi một chiếc áo thun bẩn thỉu nhét giữa khe hở chỗ góc tường, vô cùng kín đáo.
Lấy được đồ rồi thì cô cũng chẳng muốn ở lại đây làm gì, Diệp Châu Hạ quay người định đi khỏi.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi nhà kho thì cô đã đụng mặt ông Diệp.
“Cô vừa về thì đã gây sự rồi, cô muốn gì? Đi tù làm mất hết thể diện nhà họ Diệp, cô còn dám quay về sao? Dám nói em gái là người ngoài, cô ăn cơm tù nhiều quá nên ngu luôn rồi à?”
Vừa thấy cô là ông ta đã liên mồm mắng mỏ.
Không đợi Diệp Châu Hạ kịp nói gì thì ông ta đã quan sát cô từ đầu đến chân, đoạn ông ta hỏi cô như đang tra hỏi phạm nhân:
“Cô vào nhà kho làm gì?”
Cả người Diệp Châu Hạ cứng còng, cô vô thức che chiếc túi xách đang đựng cái hộp kia lại: “Không có gì, tôi chỉ vào xem chơi thôi.”
“Xem chơi?” Mặt ông Diệp tối sầm: “Mở túi xách ra, để tôi xem cô lấy gì?”
Diệp Châu Hạ vẫn kiên trì chống đối ông ta:
“Tôi thì lấy gì được chứ? Đây không phài là nhà kho sao? Trong này có thứ gì à?”
Nói thật, người cô không muốn gặp nhất chính là ông Diệp, không phải vì cô sợ ông ta mà là vì ông Diệp là người có tiếng nói nhất ở nhà họ Diệp, ông ta rất độc đoán, nếu ông ta tức lên thì cô cũng đừng hòng mang được đồ đầy đủ ra ngoài.
Quả nhiên cô vừa dứt lời thì ông ta đã bực bội vẫy đám người làm đang đứng phía xa: “Đứng đực ra đó làm gì? Xem thử xem cô ta lấy thứ gì trong kho, cầm túi xách của cô ta lại đây.”
Hai bà giúp việc bước đến, Diệp Châu Hạ lùi về sau vài bước, tay cô thò vào trong túi chạm đến bình xịt hơi cay đã chuẩn bị từ trước.
Chợt có tiếng động cơ xe vang lên trong sân, ầm ầm như rung cả đất.
“Chuyện gì vậy?”
Ông Diệp quay đầu lại nhìn ra ngoài của sổ.
Bên ngoài có bốn chiếc xe jeep quân dụng và một chiếc xe màu đen có rèm che, tất cả đang đổ thành một hàng đều tăm dừng trước cổng căn biệt thự của nhà họ Diệp, ngay cả góc phản chiếu ánh sáng cũng gần như là giống hệt nhau.
Một nhóm người mặc quân phục xanh đen bước xuống xe, đứng thẳng thành hàng trước cổng.
“Nghiêm, nghỉ...”
Diệp Châu Hạ cũng đã đoán được gì đó, cô nhân lúc không ai để ý liền chạy ra ngoài cửa.