Boss Ơi, Bà Chủ Quá Mạnh Mẽ!!

Chương 44: Chương 44: Quan lớn đè chết người




“Cốc cốc cốc.”

“Vào đi.”

“Chị Lan, là tôi.” Diệp Châu Hạ ôm bản thiết kế đẩy cửa phòng làm việc ra, mỉm cười đi đến bàn làm việc của chị Lan.

“Cô đến đúng lúc lắm, đi rót cho tôi ly cà phê đi.”

Một câu nói này đã cắt đứt là động tác muốn đưa bản thiết kế của Diệp Châu Hạ, cô sửng sốt một chút, hít sâu một hơi rồi lấy cái ly của chị Lan qua.

“Tôi đi ngay đây.”

Lúc đang chuẩn bị đi ra, phía sau bàn làm việc truyền đến âm thanh bực bội của chị Lan: “vẽ lung tung cái gì vậy, tốt nghiệp tiểu học hả?”

Một đống bản vẽ bị cuộn tròn lại rồi ném vào trong thùng rác, vang lên một tiếng “bịch“.

“Sao còn chưa đi vậy hả?” Chị Lan chú ý đến tài liệu ở trong tay của Diệp Châu Hạ: “Cầm ở trong tay cái gì vậy?”

Diệp Châu Hạ sửng sốt một chút, vội vàng nói.

“Đây là bản thiết kế của bộ sưu tập thu đông mà tôi muốn mang đến cho tổng giám xem.”

Chị Lan đánh giá cô một chút, dường như là hơi kinh ngạc, mãi mới phun ra một câu.

“Bỏ xuống đây đi.”

Diệp Châu Hạ đặt bản thiết kế của mình lên trên bàn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc đi ra ngoài pha cà phê thì gặp được Tiểu Hà, trợ lý thiết kế trưởng của chị Lan, trong tay ôm không ít tài liệu đang bước tới, bộ dạng đi đường rất vội vàng.

“Chị Tiểu Hà, chào buổi sáng.” Diệp Châu Hạ lên tiếng chào hỏi.

Tiểu Hà hơi lảo đảo một cái, tài liệu ở trong tay xoạc một cái rơi xuống đất.

“Ôi trời đất ơi...”

Diệp Châu Hạ vội vàng ngồi xuống nhặt đồ lên giúp cho cô ta: “Giọng nói này của em cũng đâu có lớn đâu, vậy mà cũng hù doạ chị hả?”

“Không có việc gì không có việc gì đâu...” Tiểu Diệp luống cuống tay chân thu dọn những đồ vật ở trên mặt đất, có mấy tờ giấy bị bay xa, cô ta lại quay đầu đi mấy bước nhặt lại.

Phần lớn những tờ giấy ở dưới đất đều là bản thiết kế, sau khi Diệp Châu Hạ xem được mấy tờ thì vui vẻ nói.

“Đều là tác phẩm của những người phỏng vấn ngày hôm nay đó, bản thiết kế của những người này rất tuyệt, có thể cân nhắc làm trang sức mang phong cách thu đông năm nay.”

Tiểu Diệp bỗng nhiên xoay người lại, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

“Mấy bản thiết kế này còn phải đưa cho chị Lan để xét duyệt.”

Nói xong, Diệp Châu Hạ cầm lấy hai bản thiết kế ở trong tay liền vội vàng rút đi, Tiểu Diệp ôm một đống tài liệu kia đi một lần nữa.

Diệp Châu Hạ ngẩn người, là bản thảo như thế nào, đây không phải là tác phẩm của người phỏng vấn hả. Ở dưới góc phải còn có ký tên nữa, mà còn viết hai chữ Cung Xuyên, ở bộ phận thiết kế hình như không có người tên là Cung Xuyên.

Nghi ngờ thì nghi ngờ, Diệp Châu Hạ vẫn đi vào trong phòng giải khát pha cà phê, hoàn thành công việc của mình.

“Chị Lan, cà phê đây.”

“Ừm, cảm ơn.” Chị Lan nhận lấy cà phê uống một ngụm rồi để xuống ở bên cạnh tay, tiếp theo đó nhìn những bức vẽ được cho là không ra cái giống gì từ trong miệng của cô ta, ném từng tờ từng tờ vào trong thùng rác.

Diệp Châu Hạ cũng không nhìn thấy bản thiết kế của mình ở trong thùng rác, nhưng mà lại nhìn thấy được tài liệu thiết kế của mình chất thành đống đặt ở phía dưới miếng lót chuột của chị Lan.

Trong lòng của cô thở dài, sau đó rời khỏi phòng làm việc.

Còn tưởng rằng là chị Lan này sẽ khác, không ngờ đến người làm nghề này đều như vậy, quả thật để cho một người có chức vị cao khó mà chấp nhận được ý kiến của người mới.

Tuy nói là ngay từ đầu đã chuẩn bị bản thiết kế này của mình sẽ bị đổ sông đổ biển, nhưng mà nghĩ đến bản thiết kế của mình lại bị xem như miếng lót chuột máy tính, Diệp Châu Hạ vẫn phiền muộn cả một ngày. Nhớ đến ngày hôm đó cô trở về từ nước ngoài, nhà họ Cố đặc biệt thành lập một phòng làm việc trang sức cho cô, cuộc sống thay đổi thật là nhanh, cũng rất bất đắc dĩ.

Sau khi tan việc, Diệp Châu Hạ kéo lấy thân thể làm việc cả một ngày từ trong tập đoàn đi ra, ở phía xa xa đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, đó chính là trợ lý Tiểu Hà mà mình làm cho giật nảy mình hồi sáng. Đang muốn bước lại chào hỏi, lại bị người ta đoạt trước, lại còn là một người đàn ông tuấn tú.

“Châu Hạ.”

Sau lưng có một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, lôi kéo ánh mắt của Diệp Châu Hạ trở lại.

“Tiểu Bùi.” Diệp Châu Hạ quay đầu lại nhìn thấy là Tiểu Bùi, lập tức cười cười: “Tôi còn tưởng rằng là anh đã đi rồi đó.”

“Đi đến nhà vệ sinh một chuyến.”

Hai người sóng vai cùng nhau bước ra khỏi tập đoàn, Diệp Châu Hạ lặng lẽ chỉ chỉ vào trợ lý Tiểu Hà ở nơi xa: “Người đó có phải là bạn trai của chị Tiểu Hà không vậy?”

“Ai vậy?” Tiểu Bùi một mặt nhiều chuyện, thuận theo ánh mắt của cô mà nhìn thoáng ra phía sau, lắc đầu phủ nhận: “Không phải đâu, tôi đã gặp bạn trai của Tiểu Hà rồi, vóc người không cao bằng người này, cái này chắc có lẽ là học sinh tham gia phỏng vấn gần đây.”

“Học sinh hả?”

“Ừm, gần đây người tham gia phỏng vấn rất nhiều, mấy người có ý đồ đi cửa sau cũng nhiều nữa. Nhìn dáng vẻ xuân phong đắc ý gần đây của Tiểu Hà, người này đã đứng trên bao nhiêu người để bước vào cánh cửa quyền sinh sát trong các nghề của chúng ta.”

Diệp Châu Hạ nhẹ nhàng gật đầu biểu thị đồng ý.

Trước kia không ở dưới tầng lớp chót thì không biết, bây giờ mới biết được quan lớn đè chết người, mặc dù Tiểu Hà chỉ là một trợ lý thiết kế, nhưng mà bọn nhỏ tham gia phỏng vấn lần này đều phải có liên quan đến cô ta. Chỉ cần cô ta phủ định một cái, không cần quan tâm bạn có tài năng bao nhiêu, mà ngay cả cửa của bộ phận thiết kế của tập đoàn Thiệu thị cũng không thể bước vào được.

Nói đến Tiểu Hà chính là trợ lý thiết kế cao cấp nhất của chị Lan, nếu như bản thiết kế của mình có thể được Tiểu Hà chấp nhận, nói không chừng cũng là một con đường, hai mắt của Diệp Châu Hạ bỗng nhiên sáng lên.

Cùng lúc đó ở trong quân khu Kim Lăng.

Âm thanh khẩu hiệu vang lên dồn dập ở trong sân tập huấn luyện, trong một góc yên lặng ở bên phía đông nam của sân tập, Thiệu Vũ Khoa vịn vào hai bên lan can, dần dần thả lỏng sức mạnh trên cổ tay, cố gắng tìm lại cảm giác trên đôi chân của mình.

Phó quan đứng thẳng người ở một bên, đề nghị nói.

“Ngày nào ngài cũng đến quân khu để phục hồi chức năng, cứ đi đi về về như thế này thật ra rất mất công, nếu không thì thôi dứt khoát ở lại trong quân khu luôn đi, cũng tránh cho việc lãng phí thời gian xử lý chuyện trong nhà.”

Thiệu Vũ Khoa “đi” xong một vòng, tiếp tục chống ở trên lan can, trên mặt đã rướm mồ hôi, ánh lên vẻ rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời.

“Nếu như mà mỗi ngày không vừa đi vừa về, chỉ sợ là sẽ càng phí công nhiều hơn, ở lại quân khu chưa hẳn là an toàn, lúc trước chính là một ví dụ rất tốt?”

Giọng nói của anh rất lạnh lẽo, phối hợp với cảnh tượng mặt trời đang ngã về phía tây, không hiểu sao lại có chút tiêu điều.

“Cũng đã tìm được một vài manh mối về vụ nổ trong cuộc diễn tập cách đây năm năm, hai người lính làm nhiệm vụ tuần tra ở trong khu bảo vệ hầm mỏ đều bị đánh thuốc mê và ngủ cả một buổi chiều, còn bảng chỉ dẫn đường thì không cần nghĩ tới cũng biết được, đã bị cố ý thay đổi rồi.”

“Cụ thể thì sao?”

“Cái này tạm thời vẫn còn chưa có manh mối.”

“Điều tra năm năm rồi mà cũng không điều tra ra được cái gì, người này che giấu cũng sâu lắm.”

“Chỉ sợ là người trong nội bộ.”

Giọng nói của phó quan mơ hồ lo lắng: “Nếu là người bên trong, vậy thì sau này còn phải cẩn thận thêm nhiều.”

“Giống như cậu nói, nên phải cẩn thận.” Thiệu Vũ Khoa nhìn anh ta với ánh mắt cảm xúc sâu xa, lúc phó quan lấy lại tinh thần thì thản nhiên nói.

“Không còn sớm nữa, tôi cần phải trở về.”

“Vâng.”

Phó quan vội vàng đỡ anh ngồi lên trên xe lăn, khóe mắt quét nhìn qua người ở ngoài cửa viện, một cái bóng bị trời chiều kéo rất dài, rời rạc che phủ ở trên đường.

Ánh mắt của anh ta di chuyển, chế nhạo nói: “Từ trước đến nay trưởng quan sẽ không quan tâm tới thời gian, trở về đều là dựa vào tâm trạng, bây giờ ngược lại là ngày nào cũng trở về nhà đúng giờ, nói đến thì thời gian này đúng lúc là thời gian tan việc của trưởng quan phu nhân.”

Thiệu Vũ Khoa cũng không phủ nhận, mặc cho lời nói này lọt vào trong lỗ tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.