Diệp Châu Hạ vừa dứt lời, mọi người ở đây đều hít sâu một hơi.
Sắc mặt Lục Quyền Huy cũng thay đổi, anh ta sợ ông cụ hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Đây là đồ trước kia con mua lại từ bác Cố, chỉ vì con biết ông thích tranh chữ của Tô Tam Tuần nên hôm nay mới mạo muội lấy ra, chứ không phải đồ lai lịch bất chính, con cũng không có ý gì khác, ông nội, ông đừng hiểu lầm.”
“Được rồi.” Ông cụ Thiệu quát lớn một tiếng, sắc mặt trở nên hết sức khó coi: “Ông Tô là một người liêm khiết chính trực, là tấm gương để chúng ta noi theo, ngay cả lai lịch tranh chữ này cháu cũng không rõ ràng thì còn giải thích gì nữa. Chuyện này dừng ở đây đi, không cần nhắc lại nữa, các cháu hãy thu tranh chữ lại đi, mặc kệ thật giả, ông xem như chưa từng nhìn thấy, tự giải quyết cho tốt đi.”
Dứt lời, ông cụ xoay người, sắc mặt lãnh đạm: “Hôm nay rượu mừng cũng đã uống, tôi còn có việc không ở thêm nữa, Châu Hạ, Vũ Khoa hai đứa thay ông ở lại đây đi.”
Những gia đình quan chức như bọn họ sợ nhất chính là nhận phải đồ vật lai lịch bất chính. Diệp Châu Hạ không hề nói ngoa, chỉ cần bất cẩn một chút, thật sẽ hại chết người, ông cụ vung tay rời đi đã là nể mặt lắm rồi.
Ông cụ vừa đi, sắc mặt Lục Quyền Huy lúc xanh lúc trắng, lập tức cùng Đàm Nguyệt Nhiên tìm cớ để mọi người giải tán, còn hai người thì mặt mũi ủ dột đi đến phòng nghỉ.
“Chị hiểu tranh chữ từ khi nào thế?” Thiệu Viên Viên đứng bên cạnh, nghi hoặc nhìn chằm chằm Diệp Châu Hạ, hỏi dò: “Ai trong nhà họ Diệp dạy chị sao?”
Diệp Châu Hạ liếc nhìn cô ta: “Do bản thân thích, nên có nghiên cứu thêm một chút mà thôi.”
“Đắc ý cái gì chứ?” Thiệu Viên Viên rất bất mãn khi thấy Diệp Châu Hạ dùng giọng điệu này nói chuyện với mình: “Chị chỉ chẳng qua biết xem mấy bức tranh chữ thôi mà, tôi chẳng thèm đứng cùng chị nữa.”
Dứt lời, cô ta nhấc váy rời đi.
Diệp Châu Hạ ước gì Thiệu Viên Viên rời đi sớm một chút, từ nãy đến giờ, ánh mắt cô vẫn không ngừng dõi theo hướng Lục Quyền Huy và Đàm Nguyệt Nhiên rời đi.
“Không phải nói con dâu trưởng nhà họ Thiệu tính cách nhu nhược không ra hồn sao, hình như không phải vậy nhỉ?”
“Có vẻ không phải, tôi thấy cô ấy là người hiểu biết, hôm nay nếu không nhờ cô ấy, ông cụ Thiệu đã nhận bức tranh này, sau này khi chuyện di sản nhà họ Cố phân chia rõ ràng, nguồn gốc những thứ này bị truy tra, rồi bị người ta báo cáo thì quá mất mặt rồi.”
“...” Khách khứa đang ngồi nói chuyện phiếm, không ai chú ý tới Thiệu Vũ Khoa - cậu chủ tàn tật nhà họ Thiệu vẫn luôn ngồi ở chỗ góc khuất không ai quan tâm mà quan sát. Mười ngón tay anh đan vào nhau đặt trên thảm trên đầu gối, lặng yên nghe người chung quanh xì xào, không khỏi liên tưởng đến những hành động của Diệp Châu Hạ sau khi trở về, anh càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, hỏi người làm bên cạnh: “Cô ấy đâu rồi?”
Người giúp việc hơi sửng sốt: “Mợ chủ ạ, vừa nãy cô ấy còn ở đây, hình như là đi về phía phòng nghỉ rồi.”
Diệp Châu Hạ theo chân hai người Lục Quyền Huy và Đàm Nguyệt Nhiên đi đến phòng nghỉ, từ khi Đàm Nguyệt Nhiên xuất hiện trong hôn lễ, cô đã chú ý tới một thứ trên người cô ta, thứ đó thuộc về cô nên cô nhất định phải lấy về.
Trong phòng nghỉ truyền đến âm thanh tranh chấp, giọng nói của Lục Quyền Huy đầy giận dữ: “Anh đã nói không nên tùy tiện động vào đồ của nhà họ Cố mà em cứ nhất định phải khoe khoang, có cái gì mà ông nội chưa từng gặp chứ, lần này thì tốt rồi, biến khéo thành vụng.”
Giọng điệu Đàm Nguyệt Nhiên đầy tủi thân, nức nở nói: “Không phải vì em nghĩ cho anh sao, là anh nói nhà họ Lục có thể làm ăn lớn như thế, ít nhiều là dựa vào quan hệ với ông cụ, hơn nữa việc em mang tranh chữ đến đã được sự đồng ý của anh, nào ngờ lại bị người phụ nữ đó xen vào làm rối loạn, muốn trách thì anh hãy trách cô ta đi.”
Hai người đều là kẻ trốn tránh trách nhiệm như nhau, không hỏi mà lấy chính là trộm, trộm đồ của nhà họ Cố rồi, còn trách người khác phá, Diệp Châu Hạ không kìm được bật cười nhạo.
“Ai đó?” Trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh lạnh lùng của Lục Quyền Huy, anh ta nhìn về phía cửa.