Ai bảo là cho em về? Hôm nay em phải đi với anh, ông nội nói muốn gặp em.
Diệp Mộng được phen sửng sốt cô còn tưởng là mình nghe nhầm, đôi mắt mở to chớp chớp nhìn anh:
- Anh vừa mới nói gì cơ?
Anh gác cằm lên vai cô, vòng tay ôm lấy eo nhỏ, tâm thế rất tự nhiên mạch lạc trả lời:
- Ông nội của anh muốn chúng ta về nhà cùng ăn cơm tối.
- A không được, không được!
Diệp Mộng hoảng hồn đẩy anh ra.
- Kha Vạn Vũ anh nhìn em xem, em thế này còn ra thể thống gì nữa? Làm sao mà đi gặp người lớn được?
Tay chân cô cuống quýt cả lên, hạ ánh mắt nhìn lại mình từ trên xuống dưới.
Quần áo thì không tươm tất đã vậy thân thể chẳng khác nào con báo hoa. Cổ, vai hay ngực đều đầy vết tích ám muội hồng hồng đỏ đỏ rất nóng mắt, nói không chừng vào đến cửa là bị đuổi về ngay.
Quan trọng hơn hết là cô chưa chuẩn bị tâm lý để gặp người nhà anh, bữa ăn tối này quá đột ngột rồi.
Kha Vạn Vũ cong môi cười, hoàn toàn không quan tâm đến lời Diệp Mộng nói, khiến tâm trí cô càng lúc càng rối bời, ánh mắt nhìn anh vô cùng khẩn thiết:
- Em không thể đi được, khi khác em sẽ đến thăm ông. Bây giờ anh cho em về nhà trước đi!
- Diệp Mộng, nghe anh đừng căng thẳng, lát nữa đến Đào Viên anh sẽ mua quần áo mới cho em. “Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng”, anh vốn mồ côi từ nhỏ nên chúng ta chỉ cần gặp ông nội thôi mà!
Một tay anh ôm lấy nữa gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Mộng, ngón cái dịu dàng xoa xoa gò má hồng, bình tĩnh thuyết phục cô:
- Ông yêu thương anh nhất nghe tin anh có bạn gái đã rất vui, bây giờ đang ngồi ở nhà đợi em, em nỡ lòng từ chối sao?
Diệp Mộng cắn chặt môi, trong lòng đang đấu tranh dữ dội.
Anh đưa cô về ra mắt có phải thật sự đã tính đến chuyện lâu dài với cô không?
Hai người quen biết chưa lâu, tình yêu vừa mới chớm lỡ như... lỡ như ông nội không thích cô thì phải làm sao?
Nhìn dáng vẻ thấp thỏm lo âu khác với ngày thường của Diệp Mộng, Kha Vạn Vũ bật cười trêu chọc cô:
- Ông nội anh đã lớn tuổi, răng chỉ còn vài cái... không nhai được thịt người, em đừng sợ!
- Em không có sợ, anh đừng nói linh tinh nữa cho em suy nghĩ một chút đi!
- Được!
Kha Vạn Vũ rộng lượng gật đầu đồng ý nhưng miệng mồm vẫn cứ vu vơ:
- Ông nội đang đợi anh mang cháu dâu về chắc chưa ăn uống gì đâu.
- Dạ dày của ông vốn không được khỏe, để ông nhịn đói thêm vài tiếng anh nghĩ không phải vấn đề gì lớn. Ở nhà có sẵn bác sĩ, cùng lắm thì đem ông đi viện thôi.
“...”
Mặc cho ánh mắt sắc lạnh của Diệp Mộng đang lườm như muốn cạp chết anh, Kha Vạn Vũ ung dung tựa người ra sau ghế, khoanh tay trước ngực mỉm cười với cô:
- Không làm phiền em suy nghĩ nữa, bây giờ mới hơn 6 giờ chiều, anh đợi được.
- Suy nghĩ cái đầu anh! Anh là đồ đểu!
Diệp Mộng vốn không thích bị bắt ép, nhưng lại nhẹ dạ cả tin nên thật sự rất lo lắng cho sức khỏe của ông nội. Cô mang gương mặt cam chịu nhảy về ghế phụ ngồi bất động một chổ:
- Còn không đi mau, em đổi ý bây giờ!
- Anh biết rồi, lên đường thôi!
Kha Vạn Vũ len lén cười một mình, chu đáo lấy áo vest khoác lên người Diệp Mộng, nhanh chóng khởi động động cơ, lái xe ra khỏi hẻm núi.
Diệp Mộng ngồi thẳng lưng, ánh mắt phức tạp nhìn thẳng về phía trước, khí thế anh dũng như sắp ra chiến trường đến nơi, dáng vẻ này chọc cười anh không ít.
***
Trời vừa chập tối đã bắt đầu đổ mưa, chiếc xe của họ dừng trước một tòa biệt thự nguy nga màu trắng, từ cổng lớn bên ngoài vào đến đây phải mất thêm 10 phút, cứ đi một đoạn lại thấy vệ sĩ dắt chó đi tuần, trên tay còn mang theo cả súng, đủ để biết chủ nhân nơi này thân phận rất không tầm thường.
Diệp Mộng khó khăn nuốt nước bọt, tay siết chặt giỏ hoa quả tươi ngon mà cô mua được trên đường, nghiêng đầu nhìn ra cửa kính, khung cảnh bên ngoài khiến cô sửng sốt không nói nên lời.
Biệt thự rất hoành tráng theo kiến trúc châu Âu, từng khu vực đều sáng rực ánh đèn.
Giữa sân còn có một đài phun nước được xây bằng đá cẩm thạch Carrara với bức tượng vị thần La Mã cao sừng sững đeo vòng nguyệt quế, cưỡi trên chiếc xe ngựa hình vỏ sò vô cùng sang trọng.
Hàng cây thảm cỏ xanh mướt bao trọn xung quanh, trải dài mãi đến khuất trong tầm mắt, rốt cuộc khuôn viên này phải rộng lớn đến mức nào cơ chứ?
Thậm chí cô còn tinh ý phát hiện ra bóng dáng một chiếc máy bay trực thăng đổ ở đằng xa.
Đến đây Diệp Mộng có ý muốn rút lui, cô biết Kha Vạn Vũ là người có tiền nhưng không ngờ cơ ngơi gia đình anh lại khủng đến như vậy, quá xa rời thực tế rồi.
- Vạn Vũ em... em mới nhớ ra quần áo phơi bên ngoài chưa kịp gom vào, hay anh vào ăn cơm với ông nội trước, còn em... em về nhà một chuyến mai em quay lại nha!
Đã đến tận cửa còn muốn chạy?
Kha Vạn Vũ buồn cười mãi thôi, không muốn vạch trần Diệp Mộng vì thấy cô căng thẳng đến trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Anh dịu dàng ôm lấy bờ vai thon gầy, hôn lên mái tóc trấn an cô:
- Đào Viên mưa không có nghĩa Đài Bắc cũng mưa, cho dù có, em về cũng không kịp đâu.
- Ướt hết rồi thì cứ bỏ đi, anh sẽ mua mới tất cả cho em, bảo bối đừng lo!
Bên ngoài bỗng nghe thấy một tràng bước chân, Kha Vạn Vũ nghiêng đầu nhìn một cái thuận tay lấy giỏ trái cây của Diệp Mộng rồi ấn mở cửa xe.
- Đợi anh một lát!
Người hầu cầm ô chờ sẵn bên ngoài, anh chuyền giỏ trái cây cho cậu ta rồi vòng sang ghế phụ kéo cửa xe lên:
- Em còn không vào là ông sẽ ra đấy!
- Em... em vào ngay...
Dù thế nào cũng không thể thất lễ để ông phải đích thân ra đón mình được.
Diệp Mộng hiểu chuyện liền kéo gọn vạt váy dài sang một bên, tâm lý đã sẵn sàng.
Cô vừa định bước xuống, chân vẫn chưa kịp chạm đất Kha Vạn Vũ đã cúi người vào xe bế cô lên:
- Để anh, sân có đọng nước em đi sẽ bị ướt.
Trong khoảnh khắc đó như có một tia sét ấm áp đánh thẳng vào trái tim Diệp Mộng, từng tế bào nhỏ trên cơ thể cô đều yêu anh nhiều hơn. Tâm tư cô trong phút chốc rất đỗi ngọt ngào, hai cánh tay thon thả ngoan ngoãn vòng qua ôm cổ anh.
Mười mấy người hầu xếp thành hai hàng đứng đối diện nhau, trên tay đều cầm chiếc ô màu đen to tướng, ghép lại thành một lối riêng che kín mưa cho Kha Vạn Vũ trải bước vào nhà.
Diệp Mộng bối rối trốn vào lồng ngực vững chãi không dám chui ra, Kha Vạn Vũ mãn nguyện cứ mím môi cười.
Bóng lưng cao lớn dần xa, hai hàng người lúc này mới dám thở mạnh, họ há hốc mồm nhìn nhau, ai nấy đều cả kinh không tin vào mắt mình được nữa.
Đại thiếu gia ác ma của họ cuối cùng cũng dắt bạn gái về.
Một nữ hầu chạy vội vào góc khuất, nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra, bàn tay run rẩy gõ từng con chữ:
“Lệ Khiết tiểu thư, đại thiếu gia mang về nhà lớn một cô gái, tôi phải làm gì?”
***
- Đến rồi!
Kha Vạn Vũ dừng lại ở đại sảnh, chầm chậm thả Diệp Mộng xuống. Một tay nhận giỏ trái cây từ người hầu, một tay ôm lấy eo Diệp Mộng kéo sát vào người anh, nhẹ nhàng vỗ về cô:
- Em đừng căng thẳng!
- Em không có, chỉ là ăn cơm thôi mà hì hì!
Sợ anh khó xử Diệp Mộng cố nặn ra một nụ cười, Kha Vạn Vũ không nói gì nữa cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô đáp lại, rất tự nhiên dẫn cô đi qua cánh cửa lớn của biệt thự tiến thẳng vào trong.
Tiếng bước chân chậm rãi từ góc cầu thang sang trọng truyền xuống, toàn thân Diệp Mộng như đóng băng tại chổ, trái tim cũng sắp mọc cánh mà bay. Cô ngước mắt lên nhìn, không khỏi bất ngờ trong lòng thầm cảm thán:
Wow, ông nội anh thật trẻ nha!
Cụ ông vẻ ngoài khoảng chừng 60, mặc trên người bộ Hán phục cách tân màu xám tiến dần về phía họ, cô cúi đầu răm rắp chào hỏi từ đằng xa:
- Dạ cháu chào ông nội! Xin lỗi đã để ông đợi lâu, cháu tên là Diệp Mộng ạ...
“...”
Kha Vạn Vũ khó khăn nhịn cười, anh đưa tay lên đỡ lấy trán.
Sao lại đáng yêu thế này cơ chứ?
- Bảo bối!
- Hả anh?
- Đây là quản gia Trương, ông nội anh ở đằng kia kìa!