Tên quỷ háo sắc, anh tới số rồi!
Cảm nhận được bầu không khí bất ổn trong phòng, Duy Vĩ gấp rút kéo Tề Thái ra ngoài, khép cửa lại.
Bọn họ cứ ở đó thì một là “ngồi không cũng dính đạn”, hoặc hai là phải “ăn cơm cún”, đằng nào cũng chịu thiệt thòi, tạm tránh mặt thì hơn.
- Em bình tĩnh, bình tĩnh lại!
Kha Vạn Vũ cuộn Diệp Mộng vào lòng không cho cô động thủ.
- Vựa trái cây của em va vào anh... anh còn chưa bắt đền đấy nhé!
- Ê...
Tự leo lên giường khuê nữ giở trò xằng bậy, giờ lại đóng vai nạn nhân, da mặt dày cỡ này đạn bắn cũng không thủng.
Kha Vạn Vũ nhất quyết không thừa nhận.
Kinh nghiệm về phụ nữ của anh phong phú như vậy, bàn tay vàng chuyên “hái đào trộm bưởi”, đoán được vài cái số đo cũng là chuyện thường tình. Có trách thì cũng phải trách nết ngủ của Diệp Mộng rất hư.
- Kha Vạn Vũ anh giỏi lắm, giỏi lắm!
Diệp Mộng rõ ràng nói không lại cái miệng này nhưng giờ anh là bệnh nhân cô còn có thể làm gì được. Động tay động chân càng không được, mắng anh thì như nước đổ lá khoai, nghe tai này lọt qua tai kia:
- Em tha cho anh một lần vậy, đợi anh khỏe lại em sẽ tính sổ!
Kha Vạn Vũ trưng ra gương mặt chán nản có chút cam chịu:
- Em cứ lắc lư trên đùi anh như thế chính là đang trừng phạt anh rồi.
Cặp mông tròn mẩy cứ nhích tới nhích lui khiến cả cơ thể anh rạo rực không yên.
Cũng may “súng ống” của anh chẳng hỏng hóc gì nếu không chắc sẽ thổ huyết mất.
Kha Vạn Vũ đã phải nhịn mấy ngày, kì tích sắp bị Diệp Mộng phá hỏng, con sói trong anh đang thức dậy đòi “thịt” đây này.
Diệp Mộng nghe không hiểu lắm, rõ ràng cô có làm gì anh đâu?
- Trễ rồi, không nói với anh nữa, em về đây!
Cô vừa đứng lên, vòng tay Kha Vạn Vũ liền cảm thấy trống vắng, anh lần nữa kéo cô ngồi vào lòng.
Chiếc áo vest to sụ bên ngoài hời hợt tuột xuống một bên vai, vóc dáng mỹ miều trong bộ váy trễ nãi lần nữa phơi bày ra trước mắt anh.
Kha Vạn Vũ không giấu được ham muốn, ánh nhìn nóng bỏng dán xuống cặp “tuyết lê” trắng trẻo căng tròn, đang khẽ phập phồng theo từng hơi thở.
Chút ý chí còn sót lại cũng rơi vào khe ngực kín kẽ sâu hút kia.
- Em còn chưa thực hiện nghĩa vụ của bạn gái mà đi đâu?
Anh cong cong khóe môi chỉ chỉ vào một bên má... đòi hôn.
Diệp Mộng ngượng đến đỏ mặt lên, nụ hôn đầu của cô là bị anh cướp mất chứ cô có biết chủ động hôn ai bao giờ?
Đôi mắt như vầng trăng khuyết nhẹ nhàng cong lên, cô nhìn anh mà nũng nịu lắc đầu.
- Không hôn thì em khỏi về!
Đúng là bá đạo!
Được rồi, được rồi! Hôn một cái thì có làm sao?
Diệp Mộng hít một hơi thật sâu lấy dũng khí, cô nhắm tít mắt, đôi môi đỏ thắm chu chu ra.
Kha Vạn Vũ được một phen cười thầm đến rộn ràng ruột gan, con cua nhỏ này dễ thương thật đấy.
Anh bất ngờ cúi thấp, cướp thế chủ động của cô, ngậm lấy bờ môi đỏ thắm mút vờn khiêu khích. Diệp Mộng không phòng bị nên anh càng dễ dàng đưa lưỡi vào trong.
Anh điên cuồng quấn chặt lưỡi cô, dùng sức mút vào, từng chuyển động nhỏ đều mang theo dục vọng cháy bỏng. Diệp Mộng bị hôn đến mụ mị đầu óc, cơ thể mềm rũ, yêu kiều thở ra.
Căn phòng dần nóng lên, vang vang âm thanh ướt át.
Bàn tay anh bắt đầu không đứng đắn, luồn lách qua cổ áo mỏng, sàm sỡ hết mức phía trước đầy đặn của cô.
Rất tốt, rất vừa tay, kích thích từng hormone của anh đến tê dại.
Cánh môi anh trượt xuống chiếc cổ thon thả trắng ngần, để lại vài vết tích hồng hồng đỏ đỏ.
Hơi thở của anh càng lúc càng loạn, cơ bắp trên người căng cứng cả lên.
Đang lúc đê mê say đắm, lực tay mất khống chế mà bóp mạnh.
- A!
Diệp Mộng đau đến hoàn hồn liền ôm lấy ngực, ánh mắt hốt hoảng mở to chớp chớp nhìn xung quanh.
Chết tiệt! Từ lúc nào đã nằm trên giường rồi?
- Ai... ai... cho anh... làm bậy hả?
- Diệp Mộng, đây là nghĩa vụ của bạn gái!
Nghĩa vụ cái đầu anh!
Diệp Mộng chỉ nghe nghĩa vụ vợ chồng chứ làm gì có ai nói nghĩa vụ bạn trai, bạn gái kiểu này?
Kha Vạn Vũ cúi người ôm cô thở gấp, đến khi hơi thở ổn định lại anh thỏ thẻ bên tai cô:
- Xin lỗi, lần sau anh nhẹ một chút.
Diệp Mộng đỏ mặt tía tai, từng tuổi này mới trải qua chuyện xấu hổ, nhất thời không chấp nhận nổi.
Điên mất thôi, còn có lần sau nữa hả?
Khoan... khoan đã...
Diệp Mộng cảm nhận được vật to lớn được đặt trên đùi mình, ấm nóng và rắn chắc.
Cô dùng lực hất cơ thể đàn ông cường tráng sang một bên, cô bay xuống giường, cánh tay chỉ chỏ lung tung:
- Cái đó... cái đó... của anh...
Kha Vạn Vũ hạ ánh mắt nhìn về phía hạ thân rồi bật cười, tiểu đệ đệ của anh thật mạnh mẽ.
- Đây là phản ứng sinh lý bình thường thôi!
- Không... không phải... sao bác sĩ Tề nói nó hỏng rồi?
Chính tai cô nghe cái gì mà “xụi lơ”, cái gì mà “không lên được nữa“. Diệp Mộng tuy có dễ dụ nhưng đâu phải ngốc đến nổi không biết gì.
Kha Vạn Vũ nằm nghiêng trên giường, khóe môi cong đến mang tai, anh tỏ vẻ bất ngờ, ồ lên một tiếng:
- Nhờ phúc của em nó khỏe lại rồi!
- Anh... anh đừng nói là kì tích y học nha?
- Anh... không biết xấu hổ hả tên khốn kiếp!