Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chương 115: Chương 115: Chân Tướng




Mặc dù Liễu Diệp khăng khăng mình không thể từng là mối tình đầu của Tạ Uyên, nhưng bà vẫn đồng ý đi làm xét nghiệm ADN với Khương Vũ, sau đó ngồi đợi kết quả cuối cùng.

Trong lúc làm nghiên cứu sinh, Cừu Lệ đã thuận lợi lấy được chứng nhận chuyên gia tư vấn tâm lý, suôn sẻ trở thành chuyên gia tư vấn tâm lý trẻ nhất trong giáo dục.

Không còn nghi ngờ gì nữa, thành tích này của anh đã vượt xa bố mình.

Tống Dụ Hòa đã gọi cho Cừu Lệ rất nhiều lần, hy vọng anh có thể gia nhập đội hình sự, cống hiến sức lực của mình vì sự bình yên của mọi nhà.

Thậm chí lấy ra cái cớ năng lực lớn bao nhiêu thì trách nhiệm lớn bấy nhiêu.

Nhưng Cừu Lệ vẫn từ chối lời mời của Tống Dụ Hòa.

Anh chỉ có hai cái chân và một trái tim, anh không còn là chàng trai trong quá khứ có thể tự làm hại chính mình.

Thậm chí là tự sát nữa.

Anh đã thất hứa với Khương Vũ rất nhiều lần.

Nhưng quãng đời còn lại sau này, nhất định sẽ không bội ước nữa.

Hòa bình của thế giới được bảo vệ bởi người đàn ông có xuất thân tốt, tràn đầy chính nghĩa, có đầy trách nhiệm, ý thức về thế giới này như Tống Dụ Hòa.

Mà anh đã trải qua nửa đời, mỗi bước chân đều dẫm lên vũng bùn, cơ thể và tâm hồn chỉ là tối tăm.

Sao có thể đi cứu thế giới được.

Người duy nhất mang mặt trời của thế giới đến cho anh chỉ có Khương Vũ.

Cho nên Cừu Lệ chỉ muốn bảo vệ cô, tuân thủ lời hứa, sống thật tốt cả quãng đời còn lại.

Tạ Uyên đã mở cho Cừu Lệ một văn phòng tư vấn tâm lý.

Vị trí của văn phòng tư vấn rất ổn, nằm ở một công viên nhỏ giữa trung tâm thành phố, yên tĩnh giữa những ồn ào.

Đây được xem như là một chỗ ‘xây nhà ở nhân gian mà cách xa tiếng ồn ào của xe ngựa’, rất thích hợp để mở văn phòng tư vấn.

Thiên nhiên chính là liều thuốc tốt nhất để chữa khỏi lòng người.

Chẳng qua giá đất ở công viên chính là tất đất tất vàng, với lại xung quanh không có bất cứ tòa nhà thương mại nào.

Để mở một phòng tư vấn tâm lý ở chỗ này, có thể nói Tạ Uyên đã trả một cái giá đắt mà không hề suy nghĩ.

Ngày văn phòng tư vấn tâm lý khai trương, Khương Vũ giúp Cừu Lệ dọn dẹp phòng tư vấn, phòng thôi miên, phòng điều hòa,… Sau khi dọn dẹp xong xuôi hết cho anh, còn lấy hết giấy chứng nhận vinh dự trong nhà của anh tới, xếp lên cái giá cao nhất, mở cửa vào là có thể nhìn thấy.

“Tòa nhà văn phòng lớn như vậy, mười hai dì dọn vệ sinh, sáu người bảo vệ, rốt cuộc là bố em đã đầu tư cho anh bao nhiêu tiền thế?”

Khương Vũ ngồi trước mặt bàn làm việc của anh, tò mò hỏi.

“Cụ thể bao nhiêu thì ông ấy không nói, mà anh cũng không hỏi.” Cừu Lệ bình tĩnh nói: “Nhưng mà suy cho cùng bố em là người làm ăn, trong mười năm tới đây, một nửa thu nhập trong văn phòng đều vào tay ông ấy.”

Khương Vũ ngạc nhiên than lên: “Mười năm hả! Chỉ là một tòa nhà thôi mà ông ấy mua đứt mười năm của anh! Tính thế cũng có lợi lắm đó! Anh đồng ý rồi hả?”

Cừu Lệ vỗ về khuôn mặt của cô nàng: “Dù sao thì anh cũng có xin ông ấy.”

“Anh xin ông ấy điều gì?”

“Xin cưới con gái của ông ấy.”

Khương Vũ nghe vậy, nhoẻn miệng cười, nụ cười rực rỡ như mặt trời: “Anh xin ông ấy, xin ông ấy không bằng tới xin thẳng bản thân em ấy.”

Cừu Lệ bị nụ cười tươi của cô nàng thu hút, không kìm lòng được mà tới bên cạnh cô, cánh mũi kề sát bên sườn mặt cô: “Được, anh xin em.”

“Xin em cái gì?”

“Xin em…”

Lời còn chưa dứt, điện thoại di động của Cừu Lệ trên bàn đã vang lên.

Anh khẽ nhíu mày, đang muốn cúp máy thì nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình.

Tống Dụ Hòa.

Cừu Lệ nhận điện thoại: “Thầy Tống ạ.”

Giọng nói Tống Dụ Hòa hạ thấp: “Tiểu Lệ, thầy có chuyện muốn nói cho em, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

***

Hai ngày sau, Cừu Lệ một mình đi tới nhà giam số ba ở Bắc Thành, trong phòng bảo quản ở nhà giam, anh lấy di vật của bố Cừu Thiệu.

Cái chết của bố là do trong lúc đang ngủ thì tim đột nhiên ngừng đập, nhưng dựa theo như cách nói của Tống Dụ Hòa, cũng có thể là tự sát.

Ông mắc chứng khó ngủ, lần dài nhất được ghi lại là một tuần không ngủ.

Chính vì thế mà ông luôn được bác sĩ ở đó cho uống thuốc ngủ.

Nhưng bình thường ông không uống mấy loại thuốc này, mỗi lần nhận đều trộm giấu đi, đợi sau khi thu gom được đủ liều mạnh thì dùng trong một lần.

Với số lượng lớn, đủ để dẫn đến tử vong.

Có lẽ đã sớm có ý nghĩ tự sát trong đầu, nguyên nhân là gì thì Cừu Lệ cũng không quan tâm.

Người đàn ông này đối với anh mà nói là bố, không bằng nói là kẻ thù.

Sự căm ghét của anh đối với ông đến từ sự sợ hãi, kiêng dè trong thời kỳ rối loạn, tinh thần sụp đổ.

Người đàn ông này đã tạo thành bi kịch cả đời của anh.

Đối với cái chết của ông, cho dù là tự sát hay gì đi chăng nữa, Cừu Lệ không hề cảm thấy gì cả.

Thậm chí anh cũng không muốn tới nhà giam lấy di vật.

Nhìn thấy đồ của ông ta lại khiến anh sinh ra cảm giác buồn nôn.

Nhưng Tống Dụ Hòa lại khăng khăng bắt Cừu Lệ tới đây lấy di vật.

Ông nói có lẽ bên trong sẽ có gì đó rất quan trọng với anh.

Ở trong phòng bảo quản đồ, Cừu Lệ mở một chiếc rương nhỏ cuối cùng mà Cừu Thiệu để lại.

Trong rương có hủ tro cốt sau khi hỏa táng, bên cạnh hủ tro cốt là một ít áo quần và đồ dùng hằng ngày.

Cừu Lệ ghê tởm ông ta, anh không muốn đụng đến đồ có liên quan tới Cừu Thiệu.

Cho nên anh đã mang găng tay dùng một lần.

“Không có gì quan trọng cả.” Cừu Lệ lục lọi đồ trong rương một cách miễn cưỡng, nói với nhân viên công tác trại giam giữ di vật: “Tôi không có cách nào đem mấy thứ này về, phiền anh xử lý giúp tôi với, cám ơn.”

Nhưng nhân viên công tác lại kêu anh lại: “Lúc cảnh sát Tống gần đi, cứ khăng khăng bảo anh phải kiểm tra hết mọi thứ một lần.”

Mặc dù Cừu Lệ cảm thấy ngạc nhiên, nhưng anh cũng không tiếc một chút thời gian ấy, lại tìm di vật thêm một chút nữa.

Ở tầng dưới cùng của lớp quần áo, anh nhìn thấy một tờ giấy chứng nhận kết hôn của Cừu Thiệu.

Đây chính là giấy đăng ký kết hôn của bố mẹ Cừu Lệ.

Mẹ chết do khó sinh, Cừu Lệ chưa từng thấy qua dáng vẻ của mẹ.

Thậm chí Cừu Thiệu cũng chưa từng nói với anh tên, tuổi,… của bà.

Ảnh chụp của mẹ anh càng chưa nhìn thấy qua.

Dường như Cừu Thiệu cố ý khiến cho kí ức về mẹ của anh mờ nhạt đi.

Trong ý nghĩ lúc nhỏ của Cừu Lệ, bà hoàn toàn là sự tồn tại trống rỗng.

Đây cũng là lý do vì sao sau khi Cừu Lệ biết đến Nhậm Nhàn thì không kìm lòng được coi người dì dịu dàng tràn đầy yêu thương là mẹ của mình.

Sau khi gia cường trí nhớ nhiều lần, trong nhận thức, Nhậm Nhàn tự nhiên trở thành ‘mẹ’ của anh và anh chưa từng nghi ngờ tới nó.

Bây giờ, lúc Cừu Lệ mở giấy chứng nhận kết hôn ra, nhìn thấy tấm ảnh cưới chưa bao giờ nhìn thấy kia.

Bỗng nhiên, có một dòng điện đánh trúng tim của anh!

Người phụ nữ trong tấm ảnh, rõ ràng là Liễu Diệp!

Bà cười tươi, khóe miệng có hai má lúm đồng tiền đơn thuần, ấm áp như ánh mặt trời.

Mặc dù đã nhiều năm như vậy rồi, dáng vẻ sẽ có đôi chút khác biệt.

Nhưng dựa theo vẻ ngoài thì người phụ nữ này không nghi ngờ gì nữa chính là Liễu Diệp.

Mặc dù bây giờ tuổi của Liễu Diệp cũng không còn trẻ nữa, nhưng chắc là do chăm sóc tốt nên cũng không khác là mấy so người phụ nữ trong ảnh chụp.

Cừu Lệ nhìn thấy bức ảnh kia, tim đập thình thịch, cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh nữa.

Sau lưng giấy chứng nhận kết hôn chính là chữ viết quen thuộc của Cừu Thiệu, viết xiêu vẹo: “Mẹ, chưa chết.”

Không nghi ngờ gì nữa, những từ này là Cừu Thiệu viết cho Cừu Lệ.

Rõ ràng Tống Dụ Hòa cũng đã nhìn thấy rồi mới ba lần bốn lượt bảo Cừu Lệ nhất định phải tự mình lấy di vật.

Ông ta biết tin tức này quan trọng bao nhiêu với Cừu Lệ.

***

Nửa tiếng sau, Cừu Lệ bước nặng bước nhẹ đi ra khỏi nhà giam số ba.

Ngoài nhà giam là một cánh đồng bát ngát, cỏ dại mọc thành bụi, gió lớn thổi khiến có dại ngã trái ngã phải.

Cừu Lệ đứng giữa ngã tư đường vắng người, trong tay siết chặt giấy chứng nhận kết hôn khiến nó nhăn nhúm.

Cả đầu óc như hoàn toàn trống rỗng.

Mẹ chưa chết, mẹ chính là Liễu Diệp.

Sao lại có thể như thế, không phải vậy.

Khương Vũ và Tạ Uyên khăng khăng cho rằng Liễu Diệp là Bộ Đàn Yên.

Chẳng lẽ bọn họ sai rồi, Liễu Diệp không phải là Bộ Đàn Yên, Liễu Diệp chính là mẹ của anh mà!

Sao lại có thể như thế, tại sao có thể như vậy, không nên như thế…

Cừu Lệ siết chặt giấy kết hôn, cả người nặng nề đi trên đường, bỗng nhiên nhớ tới buổi thôi miên hôm đó của Liễu Diệp.

Anh tìm ra kí ức nửa cuộc đời trước của Liễu Diệp bị mất đi.

Mặc dù không có nhiều chi tiết cụ thể nhưng mà anh nhìn ra được bà từng có một khoảng thời gian yêu đương rất ngọt ngào với chồng mình.

Trong kí ức bị tổn thương của Liễu Diệp, họ biết nhau từ nhỏ, yêu nhau lúc mười tám tuổi, kết hôn lúc hai mươi ba tuổi, sinh một đứa con,…

Hình ảnh duy nhất của Liễu Diệp về người đàn ông chính là đứa con trai kia, rất thông minh, lại thích chơi xếp hình.

Không, không phải mẹ mất vì khó sinh sao, sao lại có thể biết anh sẽ thông minh, sao lại biết anh sẽ thích chơi xếp hình?

Cừu Lệ cúi đầu nhìn dòng chữ cong vẹo phía mặt sau của giấy chứng nhận kết hôn: Mẹ, chưa chết.

Bỗng nhiên Cừu Lệ nghĩ tới một suy đoán làm phá hủy hoàn toàn trái tim anh.

Có lẽ, mẹ chính là Liễu Diệp.

Có lẽ Liễu Diệp chính là…

Bộ Đàn Yên.

Đùng!

Chị, chị, chị,…

Cô là chị của anh.

Là chị gái!

Một giây sau đó, Cừu Lệ quỳ gối trên mặt đất, tiếng còi xe cộ phát ra từ xung quanh, tiếng người ồn ào, tiếng rao của người bán hàng rong, tất cả những âm thanh đều dần tan biến.

Anh quỳ trên mặt đất, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh nhìn anh, anh không nhìn được gì hết, không nghe được gì cả, trái tim của anh hoàn toàn chìm vào trong bóng đêm.

Nếu mà thật sự như anh nghĩ, vậy thì tội của anh có chết ngàn lần cũng không chuộc hết tội, cuối cùng anh vẫn kéo cô gái anh yêu sâu sắc xuống địa ngục.

Mà còn là địa ngục âm u kinh khủng nhất.

Một chiếc xe gào thét vượt qua Cừu Lệ, một người đi qua, lốp xe ma sát với mặt đất vang lên âm thanh sắc bén chói tai.

“Mày muốn chết à!” Người đàn ông trong xe chửi xong rồi đi.

Muốn chết à.

Chết à.

Cừu Lệ nhìn bốn phía xung quanh, sau đó thấy con đê bên sông cách đó không sa, đó là nơi lần đầu tiên anh gặp Khương Vũ.

Anh chạy như điên qua đó không chút do dự, trèo lên con đê, nhìn thấy dòng nước đang chảy cuồn cuộn trước mặt.

Anh mạnh mẽ ném giấy chứng nhận kết hôn mang theo chân tướng xuống dòng sông, một tờ giấy tựa như một chiếc bèo lục bình, chắng mấy chốc đã bị dòng nước cuồn cuộn cuốn trôi.

Dường như làm như vậy mới có thể chôn vùi chân tướng mãi mãi về sau.

Có thể không?

Không đủ, còn lâu mới đủ…

Cừu Lệ nở nụ cười điên dại, cười ra nước mắt.

Sao anh không biết cho được, cách duy nhất có thể vùi lấp chân tướng, bảo vệ chị gái chính là hủy diệt anh.

Cừu Lệ nhắm hai mắt lại, chấm dứt hết thảy mọi thứ, giống như chưa từng gặp cô, chừng từng quen biết cô.

Có lẽ cô sẽ khổ sở, sẽ đau buồn, sẽ không vượt qua được.

Nhưng ít ra, cô sẽ không xuống đi ngục…

“Tiểu Vũ.

Nếu có kiếp sau, kiếp sau nhất định anh sẽ trong sạch mà yêu em.”

Ngay lúc anh sắp nhún người nhảy xuống sông, bỗng nhiên chuông điện thoại di động reo lên, là Khương Vũ gọi điện thoại cho anh.

Có lẽ là lần cuối cùng anh nghe thấy giọng nói của cô.

Cừu Lệ nhắm mắt lại, nghe điện thoại.

“Tiểu Vũ.”

“A Lệ, em nói với anh một chuyện!” Dường như giọng nói của Khương Vũ rất kích động: “Kết quả ADN vừa mới, vừa mới có đó! Dì ấy thật sự là mẹ của em, thật sự là mẹ em! Dì ấy chính là Bộ Đàn Yên! Thật ra mẹ em chưa chết! Em biết mà, em biết là dì mà! Trời ơi, em hạnh phúc muốn chết!”

Cừu Lệ quỳ gối trên mặt đất.

Rất xin lỗi.

Rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi…

“Sau đó bố em có đưa mẹ em tới bệnh viện kiểm tra, chuyện là khuôn mặt mẹ từng bị động chạm, có người phẫu thuật thẩm mỹ cho bà, biến thành ngoại hình như hiện tại.

Bố em đoán người đó không chỉ động tới mặt, mà còn động vào kí ức của bà.

Giống như trước đó anh nói với em, không phải thôi miên có thể thay đổi ký ức của một người sao?”

Nghe câu đó, đột nhiên Cừu Lệ mở to mắt, lảo đảo lui về phía sau vài bước, cách xa bờ sông nguy hiểm.

“Em nói… cái gì?”

“Mẹ em bị người ta tráo đổi, bà bị người ta thay đổi ký ức biến thành một người khác.

Bà không phải Liễu Diệp đâu, bà là Bộ Đàn Yên.”

Cừu Lệ bỗng nhiên phản ứng lại.

“Tiểu Vũ, em chỉ lớn hơn anh một tuổi thôi, đúng không, lớn hơn một tuổi?”

“Một tuổi cái gì, em chỉ lớn hơn anh ba tháng thôi đó!”

Trái tim dừng lại đột ngột của Cừu Lệ cuối cùng cũng sống lại một lần nữa, đập lại một lần nữa, cho đến bây giờ chưa từng có một khắc nào thả lỏng như thế.

Khương Vũ bĩu môi: “Nhưng mà! Cho dù là lớn hơn một phút đồng hồ, em cũng là chị của anh.”

“Em không phải là chị gái của anh!”

“Hả? Anh uống lộn thuốc à!”

Cừu Lệ nở nụ cười, cười đến thảm hại: “Cái con bé chết tiệt kia, em không phải chị gái của anh đâu.”

“Anh… Bây giờ chị đây không có thời gian cãi nhau với anh, đợi anh về thì biết mặt em.”

Khương Vũ mặc kệ anh.

“Tút”, tiếng cúp điện thoại.

Cừu Lệ dứt khoát nằm trên đê, ngắm nhìn khoảng trời trong xanh vô tận, buồn vui lẫn lộn.

Sau sự thật thay đổi xoằng xoặc đã khiến cho cả người anh mất hết sức lực.

Đúng vậy, sao Khương Vũ có thể là chị gái anh được.

Bộ Đàn Yên ‘qua đời’ sau khi sinh Khương Vũ hai năm.

Cho dù khi đó bà gặp được Cừu Thiệu, lúc đó Cừu Lệ đã ra đời hai năm rồi.

Sao anh có thể là đứa con trai của Bộ Đàn Yên được.

***

Vào đêm hôm ấy, Cừu Lệ về ‘nhà’ ở Thủy Tịch Đài.

Căn nhà đã bỏ trống rất lâu, nhưng nó lại không duy trì nguyên trạng như lúc anh rời đi.

Tấm vải trắng đậy sô pha khỏi bụi đã bị lấy đi, trên bàn cũng không bị bám bụi, giống như thường xuyên được người ta quét tước.

Thậm chí trên bàn trà còn có một bó hoa khô.

Chỉ có Khương Vũ có chìa khóa vào nhà.

Dường như anh có thể nhìn thấy bóng dáng Khương Vũ thường xuyên về nhà ở trong ba năm anh rời đi.

Ba năm này, anh đúng thật là khốn nạn…

Cừu Lệ lấy từ ngăn tủ ra một cái chìa khóa đã phủ bụi từ lâu.

Sau khi Cừu Thiệu bị cảnh sát truy nã, Cừu Lệ đã không còn mở cửa phòng Cừu Thiệu ra nữa.

Anh không muốn có liên quan gì hết với ông ta nữa.

Lấy chìa khóa mở phòng ra, trong phòng toàn là mùi của tro bụi, bức rèm đóng chặt, mùi trong phòng tựa như mùi vị hoàng hôn bí ẩn phát ra từ người đàn ông già.

Năm Cừu Thiệu ngồi tù, vật dụng có liên quan tới vụ án trong phòng đã bị lấy đi, tất cả tài liệu bệnh tật và bản ghi chép công việc trên giá sách của ông đã không còn nữa.

Nhưng chẳng mấy chốc Cừu Lệ tìm thấy ba cuốn nhật ký dày cộm cũ kĩ dưới ngăn tủ được giấu dưới cửa sổ.

Từ nhỏ đến lớn, Cừu Thiệu vẫn duy trì thói quen viết nhật ký, ngày đêm gì cũng có thể viết, viết mỗi ngày, ghi lại chân thật cuộc sống hằng ngày của ông.

Cừu Lệ ngồi trên ghế, cố nén cảm giác ghê tởm đang cuồn cuộn trong lòng, bắt đầu đọc quyển nhật kí này.

Nhân vật nữ chính của quyển nhật kí này chỉ có một, chính là Liễu Diệp.

“Tôi không thích nói chuyện, không thích đám đông, thậm chí không thích người khác.

Có lẽ giống như giáo viên đã nói, cái tính cách lầm lì này không phù hợp để đi học, lại càng không thích hợp ở nội trú.

Tôi không có bạn bè, những người đó nói tôi là quái thai, là bệnh tâm thần, kẻ điên, mà tôi chỉ cảm thấy họ buồn cười…”

“Tiểu Liễu là người bạn duy nhất của tôi.

Lúc tôi bị người khác ném đá vào người, chỉ có cô là người duy nhất che chắn trước mặt tôi, tảng đá đập trúng cô khiến cho trán cô u một cục, nhưng lại có chút đáng yêu.”

“Tôi đưa thuốc cho cô ấy, cô ấy bị thương vì tôi.

Vì thế tôi muốn khiến cho cô ấy cách xa tôi, như vậy thì người khác sẽ không thể ức hiếp cô được nữa…”

“Quần áo của cô ấy bị bạn nữ cùng ký túc xá vứt đi.

Những nữ sinh này xa lánh cô ấy, giống như bọn họ ghét tôi vậy.

À, đó là vì Tiểu Liễu là cô nhi.

Nhưng tôi thấy bọn nó đang ghen tị với cô ấy, ghen tị vẻ đẹp và thành tích của cô ấy.”

“Tôi không bảo vệ được cô ấy.

Thể giới này từ đầu đã có vô vàn ác ý, ngay cả tôi cũng không bảo vệ được, nói chi đến bảo vệ cô ấy? Nếu có thể, tôi thật sự muốn trở thành đồ khốn nạn nhất, hủy diệt thế giới này.”

“Thằng khốn Chu Hạo đó sai người ném tôi xuống sông.

Nước rất lạnh, tôi vẫn ở dưới sông chờ cho bọn họ rời đi.

Đêm đó Diệp Tử tới tìm tôi, chúng tôi ngồi với nhau dưới vòm cầu nói về tương lai.

Cô ấy nói cô ấy muốn học múa ba lê, muốn trở thành thiên nga trắng xinh đẹp trên sân khấu nhưng không có tiền vì học phí học múa ba lê rất đắt.”

“Nếu cô ấy múa ba lê, nhất định rất đẹp rất đẹp.

Mà tôi lại không thể giúp được cô ấy, tôi thật vô dụng.”

“Sau đó chúng tôi lại nói tới chuyện đám người ở trường học kia, tôi nói muốn cho bọn nó chết đi.

Diệp Tử nói đừng, nếu tôi giết bọn nó, tôi phải ngồi tù, tương lai sẽ không có ai làm bạn với cô ấy hết.”

“Tôi đồng ý với cô ấy, tạm thời không giết bọn nó.

Tôi vẫn làm bạn với cô ấy, vẫn luôn bên cạnh cô ấy.”

“Lên đại học, tôi trở thành bạn trai Diệp Tử.

Tôi có được cô ấy, tựa như có được cả thế giới.

Những gì khó khăn trong quá khứ, đều trở nên không đáng nhắc tới.

Chỉ có cô ấy là vận may, là điều đẹp nhất đối với tôi.”

“Chúng tôi điên cuồng… cả ngày lẫn đêm.

Cô ấy là tất cả đối với tôi, tôi tình nguyện chết đi, chết trong lòng ngực cô ấy.

Những cực khổ trong quá khứ đều tiêu tan hết, cả thế giới đối với tôi chỉ có cô ấy, cô ấy cũng chỉ có tôi.”

Phía sau có khoảng chừng nửa quyển nhật ký, nội dung cũng không thích hợp cho đứa con Cừu Lệ đọc cho nên anh lướt qua nhanh.

Anh lật tới cuốn nhật ký thứ hai, bên trong có nội dung sau khi bố mẹ kết hôn.

“Diệp Tử mang thai rồi, cô ấy rất vui vẻ, cô ấy nói muốn sinh một đứa con gái, con gái như tri kỉ, có thể ở với tôi.

Phản ứng khi mang thai rất nghiêm trọng, bắt đầu vào tháng thứ ba, gần như mỗi ngày Diệp Tử đều nôn mửa, không ăn được đồ gì hết, cơ thể cũng từ từ gầy đi.”

“Bác sĩ nói tình trạng cơ thể của cô ấy không tốt lắm, không kiến nghị sinh đứa con này, nhưng mà Diệp Tử khăng khăng nhất định phải sinh.

Bắt đầu tháng thứ năm, cô ấy nằm dưỡng thai trên giường.

Ngoại trừ tắm rửa và đi vệ sinh thì ít khi đi ra khỏi nhà, nhất quyết phải sinh đứa con này.”

“Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cô ấy, tôi rất thương cô ấy, cũng càng nảy sinh ra oán hận đối với đứa bé này.

Trên thế giới này, không ai có thể khiến cho Diệp Tử khổ cực như vậy, hy vọng đứa bé này có thể yêu cô ấy giống như tôi.”

Nội dung sau đó, nét chữ rất lộn xộn, có dấu vết của mực hòa với nước mắt, nhìn ra được lúc ấy Cừu Thiệu sụp đổ ra sao.

“Diệp Tử đi rồi, Diệp Tử của tôi đi rồi… Bác sĩ nói cô ấy dùng hết hơi sức cuối cùng sinh đứa con này ra, cô ấy muốn đứa con này.

Quái vật người đầy nếp nhăn ghê tởm kia, nó đã mang Diệp Tử của tôi đi.”

“Không phải con gái, không phải là con gái mà Diệp Tử muốn.

Vì sinh đồ quái vật này, Diệp Tử đã phải trả giá bằng mạng của mình, nhưng nó không thực hiện được mong muốn sinh con gái của cô ấy, tôi hận nó.”

“Hận nó hận nó hận nó hận nó hận nó hận nó hận nó hận nó.”

“Vì sao người chết không phải nó! Vì sao nó không chết đi!”

“Tôi không lúc nào thôi muốn bóp chết quái vật trong tã, nhưng mà bóp chết nó rồi, Diệp Tử cũng không trở lại.

Thế giới này để lại cho tôi… chỉ còn tuyệt vọng, tuyệt vọng vô biên.”

“Đêm nay thật dài, quái vật lại khóc.

Tôi không quan tâm đến nó, người phụ nữ hàng xóm cứ luôn gõ cửa, nói tiếng khóc của đứa bé làm cô ta không ngủ được thế nên tôi thôi miên cô ta, khiến cho cô ta ngủ một đêm ở vườn hoa dưới lầu.”

“Chết tiệt, đồ quái vật…”

“Quái vật từ từ trưởng thành, nó không giống Diệp Tử, nó rất ít nói, cũng không thích cười.

Tôi không thích nó, làm sao bây giờ.

Diệp Tử, em nói cho anh biết phải làm sao đây?”

“Diệp Tử, anh không kiểm soát được dục vọng muốn hành hạ nó, em có hận anh hay không?”

“Trách anh đi.

Nếu em trách anh, có thể em sẽ vào trong giấc mơ của anh, bảo anh dừng tay.

Như vậy thì anh cũng có thể gặp lại em.”

“Quái vật cứ từ từ trưởng thành, mà Diệp Tử, anh không còn mơ thấy em nữa, càng ngày em cách anh càng xa…”

“Diệp Tử, hôm nay có người phụ nữ múa ba lê tới tư vấn, muốn anh dùng thôi miên cho cô ta chết giả, thoát khỏi cuộc sống như bây giờ.

Giọng nói của người phụ nữ kia, thật sự rất giống em đó.”

“Cô ta múa ba lê giỏi như vậy, anh nhớ rõ hình như đây cũng là ước mơ của em.”

“Diệp Tử à, bỗng nhiên anh có một suy nghĩ rất hay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.