Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chương 20: Chương 20: Giày múa




Chuyển ngữ: An Thuần (Cherries chấm muối)

Biên tập: Cherries chấm muối (Cherries chấm muối)

Buổi tập luyện kết thúc. Từng tốp, từng tốp bạn gái ra khỏi phòng tập.

Khương Vũ không về ngay. Vì bây giờ vẫn còn sớm nên cô chuẩn bị tấm thảm yoga lót dưới đất để tập vài động tác thể dục.

Hôm nay Lâm Khúc Văn đã nói với cô về tiêu chuẩn lựa chọn vũ công của Esmeralda có thiên hướng nghiêng về thể chất.

Khương Vũ cẩn thận nhớ lại từng video biểu diễn xuất sắc trên sân khấu của Esmeralda. Vì những động tác của những vũ công đó có thể nói là gần như đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất. Điều này phụ thuộc vào sự phối hợp của các cơ trên cơ thể của họ.

Tuy rằng thời gian chỉ còn nửa tháng, nhưng Khương Vũ vẫn quyết định tập trung nhiều hơn vào việc rèn luyện sức bền.

Phạm Đan Khê và các học sinh chuẩn bị rời khỏi phòng học, bỗng quay đầu nhìn thoáng qua cô: “Xem ra cậu ta đã hạ quyết tâm, một lòng hướng đến việc vào Esmeralda.”

Ngô Tư Lâm lạnh lùng trào phúng: “Cậu nhìn giày múa ba-lê của cậu ta xem, dùng đã lâu rồi mà chưa thấy cậu ta đổi đôi khác, nghèo như vậy thì lấy đâu ra tư cách vào Esmeralda? Học phí chắc cũng chẳng nộp nổi.”

“Nếu cậu ta có thể được giáo viên của Esmeralda chọn thì học phí chỉ là vấn đề nhỏ.” Phạm Đan Khê nắm chặt tay dưới ống tay áo, “Nhưng cậu ta tuyệt đối không thể được chọn.”

Lúc mọi người đang nói chuyện, có một thiếu niên mặc áo len cổ lọ đi ngang qua.

Cậu khoác ba lô, mặc áo len và quần jeans đen phác họa ra đôi chân dài thẳng tắp. Làn da của cậu rất trắng, đôi mắt hoa đào vô cùng xinh đẹp. Nhưng vẻ mặt lại rất lạnh nhạt và mang theo sự ngạo mạn.

Vài bạn gái quay đầu lại nhìn cậu theo bản năng.

Trai đẹp không hiếm. Nhưng mà trai vừa đẹp vừa có khí chất khiến người khác phải ngoái nhìn như cậu thì lại hiếm.

Ngay cả ánh mắt của Phạm Đan Khê cũng dõi theo cậu cho đến khi cậu biến mất ở chỗ rẽ hành lang.

…..

Cừu Lệ bước vào phòng tập.

Học sinh đã ra về hết. Hoàng hôn xuyên qua cửa sổ rọi vào trong phòng, rơi xuống tấm thảm yoga và người con gái trên đó.

Khương Vũ đang thực hiện bài tập rèn luyện sức bền. Từng giọt mồ hôi từ trên sống mũi lăn xuống, lấp lánh dưới ánh chiều tà.

Cừu Lệ ôm cánh tay, dựa vào cạnh cửa mà đứng nhìn cô từ xa.

Cô gái nhỏ mặc một bộ đồ thể thao phối màu hồng xám, ôm sát tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô.

Mái tóc của cô tán loạn, búi tóc đằng sau cũng chỉ kẹp bừa, vài lọn tóc buông xõa xuống hai thái dương. Hai má hồng hây hây trông quyến rũ vô cùng.

Tay trái của Cừu Lệ siết chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, dùng hết thảy sức lực để kiềm chế nội tâm đang cuồn cuồn dục vọng.

Trước kia, cậu không có tí cảm xúc gì với thế giới này, không tham sân si, không ham muốn dục vọng, không có hoặc không muốn theo đuổi điều gì.

Còn bây giờ thì sao, là cho dù chỉ là vị ngọt của một viên đường thôi cũng đã đủ làm cậu đắm chìm trong đó. Và phải mất một khoảng thời gian dài thì bản thân mới có thể thôi đắm chìm.

Vào ngay lúc này, khát vọng trong cậu đang cuồn cuộn không ngừng.

Cậu lười nhác bước đến trước mặt Khương Vũ, ngồi xổm xuống.

Khương Vũ nhìn vào đôi giày thể thao cũ kĩ là đã biết người đến là ai.

Nhưng mà cô vẫn tiếp tục chống tay… không bị đứt sức mãi cho đến khi đạt được giới hạn lớn nhất – hai phút.

Thời gian vừa hết, cô nằm vật ra tấm thảm yoga.

“Sao anh lại tới đây?”

Từ sau sự cố sủi cảo lần đó, rất lâu rồi Cừu Lệ không đi tìm Khương Vũ.

Mà Khương Vũ cũng bận luyện tập cho cuộc thi cuối năm nên càng không có thời gian liên lạc với cậu.

Ngay từ lúc bắt đầu, hai người đều mỗi ngày gặp nhau lúc ăn cơm, nhưng lại dần dần trở nên lạnh nhạt.

“Chúng ta chia tay rồi sao?” Cừu Lệ thử hỏi Khương Vũ.

Khương Vũ nghỉ ngơi một hồi rồi ngồi dậy, “Em không nói thế.”

Cừu Lệ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngồi xuống bên cạnh cô, “Tôi cũng không nói.”

Mấy ngày nay, trong lòng cô cũng hơi thấp thỏm khi thấy Cừu Lệ không chủ động đến tìm cô.

Nếu quan hệ của hai người cứ thế mà kết thúc thì sẽ rất khó để cô có thể tiến thêm bước nữa.

Hai người không nói gì, im lặng trong vài giây. Cừu Lệ chủ động dịch lại gần cô.

“Em vừa mới tập thể dục, anh đừng lại gần đây.” Khương Vũ rụt rè giải thích: “Ra mồ hôi.”

“Ồ…”

Cậu tiến sát lại gần người cô, cố tình mà hít vào một hơi.

“….”

Khương Vũ hết nói nổi.

Trong một khoảng thời gian dài, khứu giác của Cừu Lệ rất kém. Mà trên thế giới này, mùi mà cậu có thể ngửi được rõ ràng đó là mùi trên người Khương Vũ. Là mùi thơm ngào ngạt của thiếu nữ.

Tóc cô thoảng mùi hương hoa sơn chi, quần áo vương mùi chanh man mát. Thậm chí có cả mùi cơ thể nhàn nhạt sau khi đổ mồ hôi.

Với cậu mà nói, cô gái bên cạnh cậu là cả thế giới.

Cứu Lệ ghé sát vào cô, nhắm mắt lại, chóp mũi ở cạnh thái dương của cô hít một hơi thật sâu.

Khương Vũ nhanh chóng đẩy mặt cậu ra, cau mày nói: “Anh điên hả?”

“Tôi ngửi bạn gái tôi chút thì có sao chứ?”

“Hôi”

“Nhưng tôi thích.”

Khóe miệng Khương Vũ giật giật, nhìn ‘sói con’ như vậy thật không biết nên làm gì mới đúng.

Trong lúc Khương Vũ ngây người, Cừu Lệ bỗng nhiên duỗi tay sờ sờ chân của cô.

Cơ thể Khương Vũgiật mình theo phản xạ. Cô phòng bị mà hơi dịch ra, muốn dời chân ra chỗ khác.

Nhưng mà chỗ Cừu Lệ nắm là mắt cả chân của cô, khiến cho cô không thể tránh đi được.

“Anh làm cái gì thế?”

“Nhìn tí.” Cậu cởi dây giày múa ba lê của cô ra.

“Cái này có gì đẹp đâu.”

“Thì nhìn một chút.”

Cừu Lệ tháo giày múa ba -ê bên chân phải của cô ra, cầm trên tay. Trông cậu rất thích thú mà thưởng thức nó.

Giày múa màu trắng gạo, bóng nhẹ nhưng phần mũi chân vì mài mòn lâu ngày nên đã rất cũ, thậm chí còn sứt chỉ.

Cậu nhớ tới cuộc nói chuyện của các cô gái ở bên ngoài phòng tập, “Cuối năm em có cuộc thi quan trọng mà vẫn mang đôi giày cũ này sao?”

Khương Vũ giật lấy chiếc giày múa trong tay cậu, bất mãn nói: “Chê giày em xấu vậy thì anh mua cho em một đôi đi.”

Cừu Lệ xoa xoa cánh mũi, thuận miệng đáp: “Không phải chỉ là một đôi giày múa thôi sao?”

“Giày mũi cứng không rẻ đâu.” Khương Vũ cầm lấy chiếc giày trong tay, phổ cập kiến thức cho cậu: “Nhìn vậy nhưng chất lượng rất tốt, em phải nhịn ăn suốt nửa năm trời. Mỗi bữa chỉ ăn cơm chan canh, còn phải dành dụm cả tiền mừng tuổi lẫn tiền tiêu vặt mới mua được. Cho dù cũ nhưng vẫn chưa cần đổi.”

Giày múa ba lê giá rẻ không phải là không có, tìm là có rất nhiều loại. Nhưng mang giày múa tốt sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc thể hiện trên sân khấu.

Vì thế, Khương Vũ tình nguyện tốn tiền mua một đôi giày chất lượng, dùng được lâu còn hơn là mua giày giá rẻ mà phải thay liên tục.

Cừu Lệ thuận miệng hỏi: “Tốn bao nhiêu tiền vậy?”

“Giày mũi cứng lụa satin hãng AK, lúc mua tầm hai ngàn.”

“Đắt vậy sao?” Cừu Lệ tỏ vẻ khó hiểu không thể lý giải nổi đối với một đôi giày vải có thể bán được với giá hai ngàn: “Đôi giày này?”

“Anh thì biết gì chứ.” Khương Vũ kiên nhẫn phổ cập kiến thức cho cậu, “Giá đôi này cũng không phải là quá khó chấp nhận. Giày mũi cứng cao cấp nhất, tốt nhất có thể bán được giá tới năm chữ số đấy.”

Cừu Lệ nhìn đôi giày cũ kĩ trên tay cô, cậu biết cô mang đôi giày đã rất lâu rồi, màu sắc cũng nhạt đi không ít.

“Nếu nhiều tiền, em đã đổi từ lâu rồi.” Khương Vũ mang giày vào, thản nhiên nói: “Em mới có đủ tiền đóng học phí nên tạm thời không thể chi tiêu cho những việc khác. Cho nên mấy ngày nay cũng không thể mời anh ăn cơm được.”

“Sao cũng được.”

Hiện tại cậu đã có ý muốn khác nên sức hấp dẫn của đồ ăn đã hết giá trị.

Khương Vũ cúi người buộc dây giày. Cừu Lệ thấy thế thì kéo tay cô ra, nhặt phần dây cạnh chân cô lên, tỉ mỉ mà buộc lại cho cô.

Các khớp xương tay của cậu rất rõ ràng, từng ngón tay thon dài đẹp đẽ quấn dây quanh mắt cá chân cô, ngón trỏ và ngón cái tùy ý ước lượng bàn chân của cô.

Động tác tỉ mỉ, tinh tế. Trên mặt cũng là vẻ dịu dàng chưa từng có trước nay.

Tim của Khương Vũ đập liên hồi, ánh mắt dời đi chỗ khác.

**

Sau khi đưa cô về nhà, Cừu Lệ rảo bước dạo quanh con phố vắng người.

Cậu dựa vào cột đèn bên đường, lấy di động ra để tải về một app mua sắm.

Sau khi mở app, cậu tìm kiếm từ khóa “giày múa ba lê”.

Giá của món đồ này từ mấy chục cho đến mấy trăm tệ đều có, nhưng lại không có loại mấy ngàn tệ mà Khương Vũ nói.

Hẳn là không phải mua bằng cách này.

Cừu Lệ trầm tư một lát, bấm máy gọi điện thoại cho Lưu Cảnh Hoán.

Điện thoại rất nhanh đã nối máy, bên đầu dây kia là âm thanh ồn áo náo động ca hát của KTV, có tiếng đàn ông vỡ giọng gào thét bài “Đến chết vẫn muốn yêu.”

“Ha, ngọn gió nào thổi thằng cu này tới vậy? Thế mà lại còn chủ động gọi điện cho tao, tao còn tưởng rằng mày vào Duật Hi là bị người ta đánh cho chết rồi.”

Lưu Cảnh Hoán là bạn chơi với cậu từ nhỏ, cũng là người anh em duy nhất với cậu nhiều năm qua.

Khi còn nhỏ, cậu ta và Cừu Lệ là hàng xóm. Bởi vậy mà cậu ta hiểu rất rõ hoàn cảnh của Cừu Lệ.

Nếu không có chuyện này thì người bình thường cũng không ai dám làm bạn với cậu.

Hoàn cảnh gia đình của Lưu Cảnh Hoán cũng không quá tốt,.Cậu ta bỏ học từ sớm, sau đó lăn lê bò lết kiếm sống trong xã hội. Thỉnh thoảng cậu ta buôn bán vài thứ, nuôi sống bản thân và người bố bệnh tật.

“Hỏi chút chuyện.” Cừu Lệ vào vấn đề: “Mày có cách nào để mua giày không?”

“Có chứ.” Lưu Cảnh Hoán không chút do dự nói: “Mày muốn mua loại nào? Nike, Adidas, Converse, hàng nhái cao cấp hay hàng thật tao có tất. Giá cả lại tốt.”

“Giày múa.” Cừu Lệ nói: “Giày múa ba-lê.”

Vừa nghe thấy cậu nói vậy, đầu bên kia điện thoại im lặng mất hai mươi giây, Lưu Cảnh Hoán văng tục: “Con mịa nó.”

“….”

Cậu ta còn cho rằng mình nghe nhầm, hơi nghi ngờ hỏi lại: “Giày.. giày múa ba-lê? Không phải là… giày cho nữ chứ.”

“Size 36.”

“Giày cho nữ!!!!”

Lưu Cảnh Hoán quả thực không thể tin được vào tai của mình nữa: “Mày mua giày cho con gái sao? Là giày múa? Không, không phải là….”

“Bạn gái.”

“Đệt!” Lưu Cảnh Hoán kêu gào quát lên, “Mày… mày ấy vậy mà có bạn gái.”

Cô gái kia chắc chán sống rồi mới đi yêu đương với tên điên Cừu Lệ này.

Cừu Lệ không chút nhẫn nại hỏi laik “Rốt cuộc là có hay không.”

“Có chứ, chỗ của tao muốn cái gì là có cái đó.” Lưu Cảnh Hoán phát hiện ra giọng điệu bất mãn của cậu nên kiềm chế sự khiếp sợ trong lòng, trao đổi với cậu: “Hàng nội địa… mấy chục mấy trăm, loại nào cũng có, mày muốn loại nào?”

“Tốt nhất.” Cừu lệ không chút do dự nói: “Mắc nhất.”

“Vậy mày chờ tí, để tao hỏi một vài người bạn.”

Cừu Lệ cúp máy, đứng bên đường đợi mười lăm phút. Sau đó Lưu Cảnh Hoán gọi lại, “Đã hỏi rồi, có, mày có chắc chắn là lấy loại tốt nhất không?”

“Ừ.”

“Người bạn này của tao nhập hàng từ bên cửa hàng chính hãng ở HongKong. Mày muốn lấy loại tốt nhất thì giá tầm bốn chục ngàn.”

Nghe thấy cái giá này, Cừu Lệ im lặng một lát, “Có đúng là loại tốt nhất không?”

“Dù sao thì ở đây cũng kiếm được hàng loại tốt nhất, chắc chắn sẽ khác hẳn với mấy loại mấy chục mấy trăm. Ai biết xem hàng đều phân biệt được, bảo đảm lúc bạn gái mày mang vào sẽ phồng lỗ mũi. Hai ta có giao tình, không tính phí trung gian, trong tiệm bán giá bao nhiêu thì tao báo mày giá đó…”

Cừu Lệ biết Lưu Cảnh Hoán sẽ không lừa mình, vì thế nói: “Tao muốn có nó trong vòng nửa tháng.”

“Được, tao để nó cho mày. Mày có cách nào đặt cọc không?”

“Hiện tại thì chưa có.” Cừu Lệ nói: “Tao sẽ nghĩ cách.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.