Chuyển ngữ: Susu
Biên tập: Xiaoxin
Về những chuyện liên quan đến Tạ Uyên và Khương Vũ, trong trường học cũng có nhiều sự suy đoán ——
“Tạ Uyên có tiếng là khó tính, không nể mặt ai bao giờ, tại sao lại đối xử với Khương Vũ tốt như thế?”
“Khương Vũ cũng rất lạ, từ xưa đến nay không tranh chấp với Đào An Hinh những việc này, tại sao lại trở nên tích cực như vậy.”
“Còn có thể vì cái gì chứ, cậu ta đã chia tay với Hoắc Thành rồi, nói không chừng là đang tìm tổ ấm mới. Người phụ nữ như vậy, sao mà để mình lẻ bóng được.”
“Không phải là mày định nói, cậu ta đối với Tạ Uyên... Trời ạ, Tạ Uyên cũng hơn bốn mươi tuổi, có thể làm bố cậu ta được luôn đó!”
“Đã là người giàu thì còn nhìn vào tuổi tác sao? Có tiền còn không được sao?”
…
Thằng nhóc đang nói chuyện chỉ là nhất thời lanh mồm lanh miệng. Nhưng không ngờ Cừu Lệ vừa đi qua cậu ta, trở tay bóp lấy cổ cậu ta.
Sự việc xảy ra đột ngột này khiến cho các bạn học đứng xung quanh liên tiếp lùi về phía sau.
Cừu Lệ dùng một tay túm lấy cổ bạn nam kia, nâng cậu ta lên, hai chân rời khỏi mặt đất.
Bạn nam kia nhanh chóng nắm chặt lấy tay đang túm lấy cổ mình, ra sức dãy dụa, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Bởi vì từ trong con ngươi đen nhánh của Cừu Lệ, cậu ta có thể nhìn thấy được vực sâu của cái chết đang đến gần mình.
Giống như là một giây sau, cậu có thể cắt đứt cổ của cậu ta.
Không ít học sinh đứng vây quanh xem cảnh này, nhỏ giọng nói thầm ——
“Sao vậy?”
“Không biết nữa, bỗng nhiên lại đánh nhau.”
“Cần gì phải có nguyên nhân chứ, Cừu Lệ là kẻ điên! Là người bị bệnh tâm thần!”
Khương Vũ vừa đi ra từ cổng trường, bỗng giật thót khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Ở kiếp trước, Hoắc Thành đã chết trong tay Cừu Lệ.
Khi đó, gặp ai cậu cũng mỉm cười như một người lương thiện vô hại. Nhưng từ đầu đến cuối lại là một tên ác quỷ.
“Cừu Lệ, mau buông tay ra!” Khương Vũ nhanh chóng chạy tới, mở miệng ngăn cản: “Mau thả cậu ta ra!”
Cừu Lệ dùng một tay hất người vừa nói ra. Sau đó, cậu ném cậu trai xuống đất khiến cậu ta nằm sõng soài trên mặt đất.
“Mẹ mày!”
Bạn học nam văng tục, còn định tiến lên đánh trả. Nhưng nhìn thấy con mắt đen không có chút tình cảm nào của Cừu Lệ thì vô cùng sợ hãi.
Cậu ta hùng hùng hổ hổ mắng chửi vài tiếng “Tên điên” rồi không cam lòng rời đi.
Giống như tất cả đều không có chuyện gì xảy ra, mặt Cừu Lệ không chút thay đổi mà quay người rời đi.
Khương Vũ đuổi theo cậu, hỏi: “Sao anh lại đánh nhau với cậu ta?”
“Bởi vì tôi là kẻ điên.”
Giọng nói của cậu vô cùng lạnh lẽo.
“Tính cách của anh kiểu gì vậy.” Khương Vũ thấp giọng lầu bầu một câu: “Nếu mà anh không thể khống chế bản thân mình, sớm muộn gì cũng sẽ bị trung học Duật Hi đuổi học. Không phải là anh còn muốn thi đậu trường đại học trọng điểm à.”
“Tôi bị đuổi học thì có liên quan gì tới em?”
“Làm sao lại không liên quan chứ.” Khương Vũ bất đắc dĩ nói tiếp: “Chẳng lẽ em không phải là bạn gái của anh sao?”
Hai chữ “Bạn gái” lập tức chạm đến nơi mềm mại nhất trong nội tâm của Cừu Lệ.
Đúng vậy, cô là bạn gái của cậu.
Lẽ ra phải bảo vệ cô.
Cừu Lệ dừng bước, cố gắng nói chuyện với cô một cách bình tĩnh: “Sáng nay, em và Tạ Uyên đã nói gì ở sân trường?”
“À cái này... Có liên quan tới chuyện trong Viện Khoa học và Kĩ thuật.”
“Nói linh tinh.” Cừu Lệ chẳng nể mặt mà vạch trần cái cớ của Khương Vũ: “Nói chuyện hoa học kĩ thuật gì mà ông ta lại kích động đến mức nắm lấy tay của em.”
Khương Vũ hơi không hài lòng với giọng điệu chất vấn này của cậu: “Anh quan tâm nhiều như vậy làm gì, đây là chuyện của em.”
Cô và Tạ Uyên không thể giải thích rõ ràng, tất nhiên cũng không thể giải thích với Cừu Lệ.
Sắc mặt Cừu Lệ trông rất khó coi.
Cậu không biết vì sao mình lại tức giận như vậy, thế nhưng lúc cô tiếp xúc với người đàn ông khác, cậu lại cảm thấy khó chịu, khó chịu đến mức muốn nổ tung.
Vừa rồi thằng nhóc kia, thực sự đã kích thích vào dây thần kinh của cậu.
Khương Vũ là màu sắc duy nhất bên trong thế giới đen trắng của cậu. Xinh đẹp và hoàn hảo.
Cậu muốn độc chiếm sự hoàn hảo này, ai cũng không thể cướp đi được, cũng không cho phép bất cứ kẻ nào dùng những từ ngữ ô uế, làm bẩn sự hoàn hảo tuyệt mỹ của cậu.
…
Khương Vũ thấy Cừu Lệ không tiếp tục tranh cãi với cô, suốt cả đường đi đều im lặng.
Cô không biết là đến cùng là cậu đang tức giận cái gì, nhưng mà tính cách của ôn con này chính là như thế. Vô duyên vô cớ cáu gắt cũng là chuyện thường tình.
Tóm lại, lần ủy thác này được hoàn thành rất thuận lợi, thành công lấy được một trăm hai mươi nghìn tệ. Quan trọng hơn là, học phí của Esmeralda đã được giảm.
Dù sao cô vẫn rất vui vẻ.
“Cừu Lệ, chúng ta không cãi nhau nữa, tối nay em mời anh đi ăn.” Khương Vũ chủ động làm hoà: “Anh muốn ăn cái gì cũng được.”
“Tôi muốn ăn sủi cảo.” Cừu Lệ nắm chặt tay dưới tay áo, rồi lại buông ra: “Đến nhà tôi nấu sủi cảo cho tôi.”
“Anh thật phiền phức.”
“Không muốn ăn ở bên ngoài.”
“Được rồi.”
Khương Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, cùng cậu đi đến cửa hàng tiện lợi. Cô lấy một túi sủi cảo nhân thịt bò ngô mình thích ăn nhất bỏ vào giỏ.
Sau khi tính tiền, hai người đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Cừu Lệ bóc giấy gói kẹo ra, bỏ cả que kẹo vào trong miệng.
Khương Vũ nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch khi ăn kẹo của cậu, nhịn không được bật cười: “Lúc anh ăn kẹo trông rất đáng yêu.”
“Em thích là được.”
Đầu lưỡi của Cừu Lệ nhấm nháp que kẹo vô vị, giống như trong miệng đang ngậm thủy tinh, không có chút cảm giác nào.
Ngay từ đầu Cừu Lệ cảm thấy việc thỏa mãn khi cảm nhận được mùi vị đồ ăn có lẽ là đã đủ rồi. Nhưng mà hiện tại cậu phát hiện, không đủ, còn thiếu rất nhiều, cậu muốn... Càng nhiều hơn.
Không có cô, thế giới này đối với cậu mà nói, sẽ không tồn tại bất cứ thứ gì có ý nghĩa.
Cậu muốn có cảm giác với thế giới này, cảm giác yêu và vui vẻ là thế nào. Cậu muốn được đáp lại, được quý trọng. Thậm chí là bi thương, là ghen ghét...
Cừu Lệ đưa cây kẹo đã ngậm tới bên miệng Khương Vũ: “Ăn đi.”
“Em không giống anh.” Khương Vũ ghét bỏ bĩu môi: “Ai muốn ăn thứ anh đã ăn chứ.”
“Thấy dơ à?”
Khương Vũ cũng không phải là ghét bỏ cậu, nhưng cô tự biết quan hệ của mình và cậu sẽ không đi đến bước kia.
Cô là đang giúp cậu, cứu cậu... Đương nhiên, cũng là đang cứu mình.
Nếu như chỉ là quan hệ hợp tác, cô sẽ chấp nhận que kẹo của bên A đã ngậm ư.
Đúng là, sẽ không.
Cừu Lệ thấy cô rõ ràng là không đồng ý nên không ép buộc cô. Cậu ngậm lại que kẹo không mùi vị vào miệng, im lặng cất bước rời đi.
Cô vốn dĩ không thích cậu. Từ khi bắt đầu, đã không thích.
Cừu Lệ có thể thấy rõ ràng điều này.
Vốn dĩ Cừu Lệ cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Nhưng mà thời gian dần trôi qua, cậu phát hiện mình bắt đầu nảy sinh ham muốn. Bắt đầu đêm dài khó ngủ, bắt đầu muốn nhiều hơn.
Mà việc “Cô không thích cậu” như thế, giống như là lưỡi rắn độc đang chậm rãi ăn mòn tim cậu.
...
Về đến nhà, Khương Vũ nhanh chóng cầm túi sủi cảo đông lạnh vào phòng bếp rồi chuẩn bị nồi.
Phòng bếp nhà Cừu Lệ vô cùng sạch sẽ, đến ngay cả góc chết cũng không thấy mỡ đông, nồi bát cũng còn rất mới.
Trong nhà giống như chưa từng nổi lửa nấu cơm, cũng không có gia vị nấu nướng gì.
Khương Vũ tìm nửa ngày, mới tìm thấy một túi muối I-ốt chưa bị hỏng từ trong tủ bát.
Được thôi, dù sao đun nước rồi cho sủi cảo vào cũng không cần quá nhiều gia vị, có thể ăn tạm là được rồi.
Cô đi đun nước, nhanh tay đặt từng tảng sủi cảo đông lạnh vào nồi.
Trong lúc đợi sủi cảo sôi, cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy số dư trong tài khoản ngày càng gần với mục tiêu đóng học phí, trong lòng cảm thấy vui sướng không thôi.
Quý trọng cơ hội được bắt đầu lại, học múa cho thật tốt, vượt qua số phận cuộc đời.
Khương Vũ mải nghĩ đến chuyện của mình, không để ý đến sau lưng có thiếu niên đi vào phòng bếp, đồng thời đóng cửa lại.
“Chà, có nhiều tiền tiết kiệm vậy.”
Giọng nói trầm thấp vang lên từ đằng sau, Khương Vũ giật mình, vội vàng khóa màn hình điện thoại di động.
Cô chìm đắm vào những con số trong tài khoản nên không phát hiện ra Cừu Lệ đã tới đây từ bao giờ.
“Đều do em vất vả dành dụm.” Khương Vũ cầm lấy cái mui, khuấy khuấy nồi sủi cảo: “Là học phí của trường nghệ thuật Esmeralda.”
“Sao em có được, dựa vào việc xen vào chuyện của người khác sao?”
Khương Vũ cũng không muốn giải thích thêm, dứt khoát thuận theo cậu, miễn cưỡng nói: “Không sai, chính là dựa vào việc xen vào chuyện của người khác.”
“Vậy thì chị rất lợi hại.”
Cừu Lệ đứng ở sau lưng cô, áp sát cô vào tủ bát bên cạnh. Khương Vũ thậm chí có thể cảm giác được hô hấp nóng rực của cậu đang thổi nhẹ trên da thịt cô.
Khoảng cách... Hình như gần quá.
Khương Vũ cố ý nghiêng người dịch ra.
Nhưng mà, Cừu Lệ thuận thế đặt tay xuống dưới, cầm lấy cổ tay nhỏ bé của cô.
Lòng bàn tay của cậu rất nóng, trong lòng bàn tay có những vết chai sần, túm lấy cổ tay của cô, hơi dùng sức khiến cô không thể thoát ra được.
“Chị à...”
Cậu nhẹ nhàng ngửi ngửi tóc mai của cô, giọng nói khàn khàn mang theo chút dụ hoặc: “Tôi hình như có hơi thích em.”
Khương Vũ khiếp sợ nhìn vào cậu, cậu lại hỏi: “Em có thể... Thích tôi một chút được không?”
Giọng nói của Khương Vũ nhỏ nhẹ run rẩy: “Em thích mà.”
“Nói linh tinh.” Cừu Lệ dùng một cái tay khác nắm lấy cằm của cô, ép cô nhìn vào mình: “Em tới gần tôi là có mục đích riêng.”
“Cừu Lệ, anh đừng như vậy, em hơi sợ.”
Khương Vũ nhìn vào con ngươi đen kịt không thấy đáy của cậu. Thật đáng sợ, giọng nói run run: “Anh muốn làm gì?”
Cừu Lệ cũng không biết. Cậu chỉ là muốn thử cảm giác điên cuồng cảm nhận được cảm xúc khác biệt, bắt lấy thứ gì đó.
Trước đây, cậu sẽ dùng cách tự hại mình để cảm nhận về thế giới này.
Cậu không ngừng gây hấn để người ta đánh cho tơi bời một trận. Mặc dù không cảm thấy đau, nhưng máu tươi đỏ thắm như nhắc nhở chính cậu. Rằng cậu vẫn còn sống.
Khương Vũ, là người duy nhất có thể mang đến cho cậu sự chân thật.
Thế nên, cậu không thể mất đi.
Cừu Lệ nắm lấy cằm của cô gái, vô cùng tuyệt vọng hỏi: “Có thể thích anh à.”
“…”
Mãi cho đến lúc này, Khương Vũ mới dần dần phát hiện ra, mình đang đùa với lửa.
Mục đích ngay từ đầu của cô chính là để cho Cừu Lệ thích mình, nghe lời mình.
Có như vậy, cô có thể dẫn dắt cậu, ngăn cản cậu đi vào con đường sai trái.
Nhưng mà cho đến hôm nay, cô mới phát hiện. Thích một người, không phải là cảm giác dễ chịu gì.
Bởi vì thích, thì sẽ không thể kìm lòng nhớ nhung, khát vọng, thậm chí là chiếm hữu...
Cô bỗng nhiên nghĩ đến [Cừu Lệ] trong tương lai đã khuyên cô ——
“Nếu như không thật lòng, thì đừng đùa với tôi kiểu này.”
Hiện tại, cô rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Ác quỷ đã động tâm, bàn tay của cậu từ trong vực sâu đã vươn tới cô.
Khương Vũ muốn bắt lấy tay cậu không...
Có muốn cứu cậu không...
Đáp án là có, cô đã sớm nhận ra được sai lầm của mình.
Khương Vũ ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên gần trong gang tấc: “Em chỉ là... Hơi sợ mà thôi.”
“Vậy bây giờ, chị đã chuẩn bị sẵn sàng rồi à.”
Cừu Lệ thử xích lại gần cô.
Khương Vũ cũng không tránh đi, mặc cho đôi môi lạnh buốt của cậu nhẹ nhàng đặt lên khóe miệng cô, nhẹ nhàng chà xát.
Có vẻ như Cừu Lệ không cảm nhận được gì từ khóe môi cô khiến cho tâm tư, nguyện vọng của cậu vẫn chưa thỏa mãn.
Lần này, cậu tham lam chạm vào đôi môi mềm mại của cô.