Boss Quá Gian Xảo!

Chương 34: Chương 34




Tiếng ồn trao đổi trong phòng thi nhỏ dần, Tiết Nhiễm cũng ngơ ngác nhìn về Lăng Tử Tiên, Mạc Sầu thì lạnh nhạt, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên cái nhìn ngạc nhiên.

“Đàn anh, canh cũng tham dự cuộc thi?” Lăng Tử Tiên thốt lên, nhưng không ngạc nhiên như người khác.

Người này chính là người Lăng Tử Tiên đã từng gặp ở trước cửa vườn bách thú, đàn anh năm 3, nhân vật phong vân trường đại học S, Tiếu Phàm.

Vốn dĩ Tiếu Phàm chính là nhân vật phong vân, vừa ra xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người, chưa kể lại còn chủ động bắt chuyện với nữ sinh…

Mọi người thở dốc, nhất là nữ sinh, Tiếu Phàm cười… Đẹp trai quá…

Tiết Nhiễm yên lặng phun máu mũi, Mạc Sầu ném cho cô ánh mắt sắc như dao… Không giữ lịch sự…

Tiết Nhiễm trừng lại Mạc Sầu— Thích mà cứ giả vờ.

Mạc Sầu tiếp tục lạnh lùng— Chị đây không cần giả nai.

Hình như Tiếu Phàm và Lăng Tử Tiên không chú ý đến ánh mắt mọi người xung quanh, đối với Lăng Tử Tiên đều là ánh nhìn hèn mọn, khinh bỉ.

Ai chẳng biết Tiếu đại tài tử vừa vào trường đã là đối tượng mà đông đảo các công ty nhắm đến, nhưng trường S không muốn phá luật, nên chờ anh lên năm 2 mới cho các xí nghiệp “cướp” người.

Kết quả Tiếu đại tài tử chỉ cười nhẹ bâng quơ, quăng ra một tin tức chấn động, từ năm đầu anh đã đi làm, đơn vị công tác phải giữ bí mật, nhưng lương thì không phải công ty thường có thể sánh nổi…

Kết quả còn có người nghi ngờ anh làm xã hội đen, nhưng mà vào một ngày đẹp trời nào đó, bạn học và giảng viên bắt gặp Tiếu Phàm đi cùng một đám người toàn tinh anh, hình như người đi bên là thủ hạ của anh.

Nói một cách khác, Tiếu Phàm làm công việc chuyên ngành, tiền lời cao, lại còn chơi khá vui vẻ.

Cụ thể là làm cái gì tới cũng chỉ có Tiếu Phàm biết, dùng cách nói của người thường để bình luận, cực kỳ ghen tỵ với anh!

Tiếu Phàm cười, nhìn Lăng Tử Tiên, nói: “Hôm nay anh là người trông thi, làm bài tốt nhé.”

Lăng Tử Tiên nhìn thấy mắt anh chợt lóe sáng, chỉ tiếc chưa bắt gặp đã biến mất.

“Vâng, cám ơn bút của anh.” Lăng Tử Tiên cầm bút Tiếu Phàm cho mượn, thành tâm nói cảm ơn, nhưng không để ý có bao người chú ý vào tay cô.

Chờ thi xong, phải chụp ảnh đàn anh Tiếu làm kỷ niệm.

Tiếu Phàm bình tĩnh thong dong đi qua Lăng Tử Tiên, nụ cười tươi như hoa khiến người ta có cảm giác ấm áp như ánh nắng mặt trời, cực kỳ tuấn tú, đã vậy đối nhân xử thế hợp lý hợp tình. Nhìn vào đôi mắt anh lại mang cho người ta cảm giác an toàn, nữ sinh nhìn anh, kết quả thể nào cũng là nghe tiếng trống ngực đập thình thịch.

Lăng Tử Tiên cúi nhìn bút của cô rồi lại nhìn bút Tiếu Phàm, thở dài một hơi.

Đúng là mực của cô không còn nhiều, nhưng để viết xong bài thi cũng không thành vấn đề, nhưng mà vứt cái bút đi luôn có lãng phí quá không? (Bạn Dạ: Tử Tiên, đừng có keo kiệt thế! Bạn Tiên: Tiết kiệm, là một đức tính tốt đẹp của con người. Bạn Dạ: _ _)

Lăng Tử Tiên không để ý mọi người xung quanh bàn tán, chán nản chờ phát đề, rồi làm bài thi.

Đúng như cô đã đoán, đề thi chẳng có mấy về ngữ pháp, nhưng dịch thì chiếm đa phần, mà dùng để khảo sát từ vựng.

Cuộc thi gồm 3 giai đoạn, trong đó song ngữ đức, pháp thi cùng giờ, thời gian là hơn 2 tiếng, không hẳn là nhiều, nhưng với một trường đại học S đầy nhân tài, thế cũng đủ.

Buổi chiều là kỳ thi tiếng Anh cấp 8, lần thi này hơi lâu, chưa hết giờ nhiều người đã lên nộp bài.

Trước khi hết giờ nửa tiếng, Lăng Tử Tiên nộp bài, không nhanh quá, cũng không muộn lắm, đi theo mọi ngườ, thong thả ra khỏi phòng thi.

“Tiên Tiên thối tha, nói thật đi, sao cậu lại quen biết Tiếu Phàm?” Tiết Nhiễm cùng Mạc Sầu đi theo Lăng Tử Tiên ra ngoài, vừa ra khỏi phòng thi, Tiết Nhiễm liền bay lên, dính cứng trên lưng Lăng Tử Tiên.

“Cái gì mà quen biết, đừng nói khó nghe thế.” Lăng Tử Tiên cố gắng đẩy Tiết Nhiễm ra, nhưng chân tay cô nàng cứ như xúc tu bạch tuộc, quấn mãi không thả.

“Thế sao lại thân vậy?” Tiết Nhiễm kêu gào thảm thiết, khiến mọi người quay đầu chú ý, hơn nữa đa phần là các nữ sinh vừa từ phòng thi ra, các cô cũng muốn biết mối quan hệ giữa Lăng Tử Tiên cùng Tiếu Phàm.

“Tình bí mật.” Mạc Sầu đưa ra một từ “kinh điển”.

Lăng Tử Tiên méo xẹo, nhưng bình tĩnh đáp lời. “Chỉ mới gặp qua một lần mà thôi.”

“Gặp qua một lần? Còn lâu mới tin được cậu, cách mà đàn anh Tiếu Phàm nói với cậu, như là bạn bè thân quen ấy.” Tiết Nhiễm không tin.

“… Ngày đó, mình đi dạo trong công viên…” Lăng Tử Tiên nhớ lại lúc gặp Tiếu Phàm cảnh tượng, kết quả là hai người rò chuyện.

Nghe cô kể lại, Tiết Nhiễm cùng Mạc Sầu ra vẻ chán nản, mà chán thật ấy, cứ tưởng Lăng Tử Tiên thích, bám lấy Tiếu Phàm, ai ngờ cô nàng còn chẳng hề coi anh làm bạn.

Việc tham gia kỳ thi buổi chiều cũng rất thuận lợi, kết thúc lúc 5 giờ, 30 người trong lớp Lăng Tử Tiên hầu như đều ra sớm trước 1 tiếng. (Vì giờ làm bài khá nhiều.)

Nghỉ ngơi một đêm, sáng ngày mai là thi hùng biện, lớp Lăng Tử Tiên được xếp thi đầu tiên, nên nghỉ sớm để chuẩn bị tinh thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.