Boss Quá Gian Xảo!

Chương 59: Chương 59




2 ngày nghỉ cuối tuần, Lăng Tử Tiên và Mạc Sầu nằm lười ở ký túc xá, không đi chơi, treo máy chơi game, thỉnh thoảng thì gặm một ít sách ngoại ngữ.

Về vấn đề cơm nước, hai người đều nhanh chóng giải quyết trong 3m.

Hiện tại, Lăng Tử Tiên đang cùng đán Hổ Phách đánh Boss luyện cấp, phong ba chốn diễn đàn cũng không nhanh chóng bị dẹp đi, nhưng giờ đây lại không ảnh hưởng nhiều đến Lăng Tử Tiên nữa, cô lại tiếp tục cày game, chỉ cần không dính đến mình là được.

Có 1 tên Chân Đất, thì cũng có thể có đứa thứ 2, thứ 3 nữa. Nhưng giờ có bộ trang bị giúp giảm điểm đỏ, cho dù là chém người cũng không phiền hà gì.

Đương nhiên, giết người không kinh nghiệm, còn không bằng đi chém quái.

Có tiếng giày cao gót gõ côm cốp từ hành lang, dường như tiếc không thể làm rung chuyển cả tòa nhà.

“Lăng Tử Tiên, cút ra đây cho bà!” Cửa phòng bị đá bay “vèo”, rầm một tiếng ai đó sư tử hống gào lên.

Lăng Tử Tiên và Mạc Sầu nhanh nhẹn lấy gối trên giường, chụp lên đầ che tai, nhưng vẫn chịu ảnh hưởng.

Còn chưa yên tĩnh,tiếng giày cao gót cũng đã đến trước mặt Lăng Tử Tiên, ném vèo 2 túi to qua chỗ cô nàng, toàn bộ đều là thức ăn vặt, và thực phẩm dinh dưỡng.

Trong chớp mắt, Lăng Tử Tiên đã bị núi đồ ăn chôn sống.

“Cứu mạng—” BỊ chôn, Lăng Tử Tiên chỉ có thể vươn 1 tay quờ quạng, khóc không ra nước mắt.

Lăng Tử Ái thấy Lăng Tử Tiên bị phủ đầy, không đành lòng, vươn tay, bới đồ ra cứu cô em.

Lăng Tử Tiên thở hào hển, ai oán nhìn Lăng Tử Ái, nói: “Chị Yêu, cho dù có định mưu sát em gái, cũng đừng dùng cách này chứ?”

“Cái thằng tên Chân Đất ấy, sao em không hack máy nó đi?” Lăng Tử Ái hất hàm hỏi, cứ nhớ đến là muốn điên, rồi kéo Lăng Tử Tiên ra.

Lăng Tử Tiên “Ôi” một tiếng, đau thắt lưng quá!

“Chị Yêu, người ta đã muốn rửa tay trong chậu vàng (* Xem chú thích trong chap trước nha) sao chị nỡ ép em làm mấy chuyện thất đức ấy chứ?” Lăng Tử Tiên xoa xoa, vẻ mặt chính trực hỏi.

Đương nhiên là Lăng Tử Ái liếc cô đầy hèn mọn.

Lăng Tử Ái nghịch tay mình, thong thả: “Rửa tay chậu vàng… Sao mà chị nnghi nói cách đây 1 tuần, 2 người nào còn tính toán hack máy người ta nhỉ, mà lại cả 2 máy nữa chứ?”

Nghe vậy Lăng Tử Tiên giật koes miệng, cái tên hỗn đản Thiên Triệt, anh dám bán đứng em hả.

Ở trong văn phòng, bạn nào đó hắt xì hơi, hỏi thầm: Để nhiệt độ điều hòa hơi thấp?

“Chị Yêu, chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi, hắn định hack máy em và Sửu Sửu, đương nhiên là em phải đáp lễ rồi?” Lăng Tử Tiên lấy lòng. mặt cọ cọ hông Lăng Tử Ái.

Lăng Tử Ái bĩu môi. “Em thật là, Sửu Sửu đang ở đây này, còn làm nũng như trẻ con mới lên 3 ấy!”

Mạc Sầu lúc này nhấc tay, nghiêm mặt nói: “Chị Yêu, em vô tội, em chả nhìn thấy cái gì cả.”

Cô mặc kệ, cô cứ chơi game thôi.

Lăng Tử Tiên cười khúc khích, lại thấy mái tóc Lăng Tử Ái hơi bù, ống tay áo lại như bị rách chỉ, chật vật.

“Chị Yêu, chị làm sao vậy? Đi đánh nhau?” Nhìn xuống dưới, giày bị gãy gót rồi mà chị vẫn đi nhanh như thế, lại còn ồn ào nữa.

“Đừng nói nữa, đều là vì mấy cái đồ ăn hại sức khỏe cho mấy đứa đấy.” Lăng Tử Ái mất kiên nhẫn vò đầu. “Nếu không gặp phải gặp 1 đứa bạn của mấy đứa, chắc hôm nay chị sẽ tức chết giữa đường.”

“Chị Yêu tốt quá.” Mạc Sầu quay đầu, cười hắc hắc, sau đó lấy 1 túi cá mực, tiếp tục chơi.

Lăng Tử Tiên cũng ở một bên, xé 1 túi rong biển, Lăng Tử Ái nhìn hai người hưng phấn, cả giận nói: “Hai đứa sớm hay muộn biến thành đồ ăn không tốt cho sức khỏe.”

“Điều này không phải sớm hay muộn sao? Thừa dịp bây giờ còn không thay đổi, ăn nhiều một chút.” Lăng Tử Tiên nhét vào miệng, cũng đưa 1 miếng cho Lăng Tử Ái.

Lăng Tử Ái đổ không từ chối, thi thoảng ăn vặt cũng không đến nỗi nào.

“Còn có một việc, chị muốn nói với em.” Lăng Tử Ái nghiêm túc.

“Làm sao vậy?” Lăng Tử Tiên cảnh giác.

“Em đã chết.” Lăng Tử Ái đứng đắn trả lời, ngón tay chỉ về cái laptop.

“A…” Một gian phòng trên lầu 5, đột nhiên vang vọng tiếng kêu thét như lợn bị chọc tiết.

Phòng ký túc bên cạnh: “Đứa mồm to chẳng phải đã về nhà à? Không lẽ về ký túc rồi?” (* Mồm to ở đây là chỉ ai nhỉ :3)

“Không biết nữa! Chẳng lẽ bạn cùng phòng cô to mồm bị lây bệnh rồi?”

“A, con gián—”

“A—”

Lăng Tử Tiên khóc không ra nước mắt nhìn trên 2 thanh màu xanh đỏ trên đầu nhân vật đã cạn sạch, cô chết rồi.

Hổ Phách đã kêu gào một lúc, kết quả bị bơ hoàn toàn. Trừng mắt nhìn Mạc Sầu, cô bạn này cũng chả nhắc gì mình

Một con Boss, mất kinh nghiệm, aizzza!

Đơn giản quẳng máy tính đi, Lăng Tử Tiên hỏi Lăng Tử Ái: “Đúng rồi, chị Yêu, ai đưa chị đến đây?”

“Ukm… Là một anh chàng rất đẹp trai naz. AHHH…” Lăng Tử Ái nói xong, bỗng nhiên hét lên một tiếng, “Chị bỏ quên anh ta ở dưới lầu !”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.