Nghe như có người gọi mình, Lăng Ngọc hồi hồn thì thấy chiếc xe đang lao thẳng về phía mình. Cô như chết lặng nhìn chiếc xe, Lăng Ngọc nhắm chặt hai mắt để đón nhận.
Kétttttt !
Tiếng thắng xe giòn tan vang lên, nhưng sao cô không thấy đau. 1s...2s...3s...vẫn không có gì xảy ra cả, Lăng Ngọc hé mắt ra thì thấy mình đang nằm trong lòng ngực rắn chắc của Nguyệt Hạo. Mặt bất giác ửng đỏ, tay nhanh chóng đẩy anh ra mặt cuối gầm xuống.
- Em đi đứng kiểu gì mà không nhìn đường? Bộ thấy mình sống đủ rồi hả? Nguyệt Hạo tức giận quát, có trời mới biết khi nhìn chiếc xe gần đụng tới cô anh lo lắng cỡ nào? Tim như ngàn mũi dao đâm, anh cứ nghĩ nếu như anh không tìm thấy Lăng Ngọc thì sao? Cô sẽ ra sao đây?
Lăng Ngọc nghe Nguyệt Hạo quát mình, liền tức giận
- Phải, tôi thấy mình sống quá đủ rồi nên bây giờ muốn chết. Anh có quyền gì mà mắng tôi? Tôi nói cho anh biết, Lăng Ngọc tôi không cần sự quan tâm của anh. Đi về mà lo cho cô bạn gái của anh đi. Nói tới đây, tim Lăng Ngọc đau thắt lại nước mắt cũng vì thế mà rơi trên gò má ửng hồng vì tức giận của cô. Nguyệt Hạo hơi khựng lại khi nghe cô nói vậy, môi bất giác cong lên mắt híp lại nhìn cô hỏi
- Em ghen?
- Phải, tôi ghen đó thì sao? Anh là gì mà để cho tôi yêu anh, rồi khi thấy anh cùng người phụ nữ khác tôi rất đau anh có biết không? Lăng Ngọc không hề tránh né, mà phủ nhận mình ghen bởi vì yêu anh.
'Oanh' Nguyệt Hạo trợn tròn mắt nhìn Lăng Ngọc. Anh không nghe lầm chứ, cô yêu anh? Vậy bắt đầu từ khi nào thì cô yêu anh? Nguyệt Hạo nhớ chỉ gặp Lăng Ngọc không quá hai lần, vậy mà cô nói cô yêu anh.
- Em vừa nói gì? Nguyệt Hạo cho mình nghe nhằm nên hỏi lại, Lăng Ngọc hít một hơi thật sâu rồi nói to
- TÔI, LĂNG NGỌC YÊU NGUYỆT HẠO!!! Giờ thì anh nghe rõ chưa?
Những người đi đường thì cứ nhìn hai người họ.
Cô gái kia thật mạnh dạng, ngang nhiên tỏ tình trước nơi đông người một người đi đường nói
Ước gì tôi là anh chàng kia, như vậy tôi sẽ đồng ý ngay
Vân vân và mây mây, vô số câu nói của người đi đường khi nghe Lăng Ngọc nói với Nguyệt Hạo.
- Em yêu tôi từ khi nào? Nguyệt Hạo dần khôi phục thần trí, miệng không nhanh không chậm nói
- Hơn một tháng trước, anh đến trường gặp San San. Lúc đầu em nghĩ chỉ là nhất thời nhưng không kể từ lúc đó em đã yêu anh. Yêu anh ngau từ cái nhìn đầu tiên (sao giống chị nữ 9 nhà ta quá zợ?) nhưng em sẽ quên anh vì anh đã có bạn gái, chúc anh hạnh phúc. Nói xong Lăng Ngọc xoay lưng nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, Nguyệt Hạo cảm động trước lời nói của Lăng Ngọc. Từ năm đó, anh đã làm cho mình trở thành như thế này để quên đi người con gái đã phản bội mình. Sau năm năm, Lăng Ngọc đã làm cho anh rung động, con tim đã chết của anh một lần nữa sống lại khi nghe cô nói những lời đầy thâm tình như vậy.
- An Ngọc Nhiên không phải bạn gái anh, anh chỉ đưa cô ta đi mua đồ mà thôi. Nguyệt Hạo không biết tại sao mình lại giải thích cho Lăng Ngọc nghe, anh thật ra cũng chẳng thích cô ta. Cái này do mẹ anh bắt anh làm vì bà muốn An Ngọc Nhiên làm con dâu của bà.
- Lăng Ngọc, làm bạn gái của anh được không?
Hơi khựng lại trước lời nói của mình, anh vừa nói gì vậy? Nhưng Nguyệt Hạo rất muốn nghe câu trả lời của cô
- Dạ. Lăng Ngọc cười tươi nhìn anh, Nguyệt Hạo nhìn nụ cười đó cảm thấy lòng mình thật hạnh phúc, anh tiến lên nắm tay cô nói
- Anh đưa em đi ăn cơm trưa.
Nói xong, Nguyệt Hạo nắm lấy tay của Lăng Ngọc dắt đi.
(Cặp chính bị ta bơ rồi, nên bây giờ quay lại với họ nào)
=•=•=•=•=•=•=dải ngân hà phân cách, sáng ngày 25 tháng 1 năm XXXX=•=•=•=•=•=
Lại một tuần trôi qua, kể từ khi Nhược Hy dọn qua nhà Lôi Lạc Dương sống, trong một tuần này họ sống với nhau rất hạnh phúc và ngọt ngào. Hôm nay là một ngày nắng thật đẹp, hôm nay là ngày đặc biệt đối với cô. Lôi Lạc Dương đã đi làm từ sáng, nên Nhược Hy đang chuẩn bị đồ để đến một nơi. Nhược Hy mặc chiếc đầm màu đen đơn giản, giày cao gót cũng màu đen, bông tai hình hoa bốn cánh cũng màu đen. Nhược Hy lê bước xuống nhà, nói với Má Trịnh cô đi ra ngoài rồi sẽ về sớm.
Nhược Hy bắt Taxi đến nghĩa trang lớn nhất thành phố S. Trên tay cô cầm theo bó tường vi trắng, bởi vì mẹ cô thích tường vi trắng. Phải, hôm nay là ngày dỗ của mẹ cô, ngày 25 tháng 1. Đến nơi, cô đặt bó tường vi xuống thấp nhang xong thì ngồi xuống. Đưa những ngón tay thon dài vuốt lên tấm hình chụp mẹ cô lúc trước. Nước mắt Nhược Hy rơi xuống, giọng nghẹn ngào nói
- Mẹ, mẹ ở đó có khỏe không? Con vẫn tốt, với lại có một người đàn ông thật lòng yêu thương con nên con rất hạnh phúc.
- Mẹ, mẹ biết không....Nhược Hy ngồi nói những chuyện đã xảy ra cho người mẹ đã khuất nghe, mà không phát giác có người đứng phía sau mình. Lôi Lạc Dương cảm thấy đau xót khi nước mắt cô rơi xuống, anh đã đến đây một lúc nhưng vẫn không tiến lên. Anh muốn cho cô không gian yên tĩnh, Lôi Lạc Dương nhìn người con gái mình yêu thương, đang khóc lòng không khỏi nhói lên. Lôi Lạc Dương không chịu được nữa liền bước lên thì trước, ôm Nhược Hy vào lòng, cất giọng dịu dàng lên
- Bà xã, đừng khóc. Thấy em như vậy anh đau lắm.
Nhược Hy thấy Lôi Lạc Dương liền ôm chằm lấy anh khóc nức nở.
- Ngoan, đừng khóc nữa. Lôi Lạc Dương vuốt mái tóc của Nhược Hy, cảm nhận được hơi thở đều đều của cô, miệng anh khẽ cong lên. Lôi Lạc Dương ôm ngang cô đi ra xe, đặt Nhược Hy nhẹ nhàng xuống ghế, anh chỉnh sửa lại tư thế để cô nằm được thoải mái
- Bà xã, em mệt rồi ngủ một tí đi.
Lôi Lạc Dương hôn nhẹ lên trán Nhược Hy, rồi vòng qua ghế lái nhấn ga lái xe về biệt thự Lôi Viên.
Về đến nơi thì trời đã tối, Lôi Lạc Dương nhẹ nhàng bế cô ra khỏi xe đi vào nhà. Cảm giác được hơi thở quen thuộc, Nhược Hy rút đầu vào lòng ngực anh, tìm chỗ thoải mái rồi ngủ tiếp. Lôi Lạc Dương thấy Nhược Hy đã dần dần ỷ lại anh, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào. Lúc bế Nhược Hy vào nhà, Lôi Lạc Dương ra hiệu cho tất cả mọi người im lặng, sau đó bước lên phòng. Đặt Nhược Hy xuống dường ngủ mềm mại, đắp chăn kĩ càng cho cô, anh mới bước lại tủ đồ lấy quần áo đi vào nhà tắm. Sau khi bước ra, Nhược Hy đã tỉnh. Lôi Lạc Dương cất bước lại gần cô
- Đã tỉnh? Có đói không?
Nhược Hy gật đầu, anh cười cười xoa đầu cô.
- Em đi tắm.
Nói xong Nhược Hy bước vào phòng tắm, một lúc sau cùng anh xuống nhà ăn cơm. Nhược Hy cảm thấy cuộc sống lúc này của mình thật nhàn nhã.