Boss! Tôi Là Công Chúa

Chương 37: Chương 37




Triệu Vũ cau mày, một lần nữa đến xem tình hình của Dương Nguyên.

Y tá hoảng hốt khi thấy Hướng An đi vào phòng của Dương Nguyên, cô liên tục ngăn cản, “Xin lỗi, cô không được vào trong.”

Hướng An mặt không có chút biểu cảm nào, lạnh như băng, “Tránh ra!” Cô trực tiếp đẩy người y ta sang một bên rồi bước vào phòng.

Lúc Hướng An đi vào thì Triệu Vũ cũng tới nơi, người y ta nơm nớp lo sợ khi thấy Triệu Vũ, cúi đầu vội vàng nói, “Xin lỗi viện trưởng, cô gái đó…”

Triệu Vũ phất tay, “Không sao, cô đi làm việc của mình đi!”

“Vâng.”

Nhìn thấy Dương Nguyên khuôn mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, Hướng An chạy tới nắm lấy bàn tay của Dương Nguyên. Một năm không gặp mà không ngờ Dương Nguyên lại gầy đi như vậy.

Bên giường, Hướng An nhẹ nhàng cất lời, “Dương Nguyên, cậu tỉnh lại đi, tỉnh lại nói cho mình biết trong một năm qua có ai bắt nạt cậu không? Tên họ Hàn mặt lạnh kia có chăm sóc tốt cho cậu không? Cậu yên tâm đi, mình đã về rồi, từ giờ ai mà dám bắt nạt cậu mình sẽ cho người đó biết tay.”

Hướng An nhìn Dương Nguyên không có phản ứng gì, cảm thấy đau lòng.

Lần đầu tiên gặp Dương Nguyên là lúc cô được mười tuổi. Trên đường đi tham quan nơi ở mới, cô thấy có một top 5 đến 6 đứa bé đang bắt nạt một đứa bé gái yếu ớt. Mà cô bé bị bắt nạt chỉ khóc to, nước mắt chảy giàn giụa.

Thấy cảnh này, tinh thần nghĩa hiệp của Hướng An lại nổi lên, ra tay cứu cô bé đó thoát khỏi lũ trẻ kia.

Bọn họ bị Hướng An dạy cho một bài học thì chạy toán loạn, không dám quay đầu lại nữa. bọn chúng chạy hết, Hướng An ngồi đối diện với Dương Nguyên, nhìn bộ dạng lúc đó của Dương Nguyên rất gầy, trên người lại đầy thương tích, âm thanh như tiếng chim líu lo của Hướng An vang lên, “Này, cậu có sao không? Sao lại để bọn chúng bắt nạt như thế?”

Dương Nguyên lau hết nước mắt, sau đó nở nụ cười như không có chuyện gì xảy ra, điều này khiến cho Hướng An vô cùng kinh ngạc.

“Cậu…cậu…sao lại…”

“Cảm ơn cậu nhé.” Nói xong Dương Nguyên đứng dậy, phủi những vết bẩn, sau đó chạy đi. Nhưng đến một đoạn xa chợt nhớ tới điều gì đó liền quay đầu lại kêu to, “Mình tên là Dương Nguyên.”

Ngày đầu tiên đi học trong trường mới, lớp mới, bạn mới, Hướng An chẳng quen biết ai vì cô sinh ra ở Mỹ và sống ở đó tới năm 10 tuổi. Ánh mắt đảo một lượt trong lớp học, ở một góc bàn cuối cùng cô nhìn thấy đứa trẻ mà hôm trước cô cứu giúp thì vui mừng liền chạy tới ngồi cùng với chỗ của Dương Nguyên.

Kể từ đó, dần dần cô trở thành người bạn tốt nhất của Dương Nguyên, và cũng biết được vì sao Dương Nguyên lại có biểu hiện lạ như vậy khi bị người ta bắt nạt.

Khi biết nguyên nhân, Hướng An đã rơi nước mắt, ôm chặt lấy thân thể Dương Nguyên để cho cô không có cảm giác cô đơn.

Mẹ của Dương Nguyên trước khi chết đã gọi điện về cho cô, dạy cô cách sống thế nào cho tốt. Dương Nguyên luôn ghi nhớ lời mẹ dạy là phải nhu nhược. Những người bắt nạt cô, mục đích là họ chỉ muốn cô đau khổ, vì vậy chỉ cần rơi nước mắt, làm dáng vẻ thật thảm thiết để cho họ thỏa mãn rồi họ sẽ tha cho cô.

Một cô bé chỉ mười tuổi mà thương tích đầy mình, có khi lại bị mất giọng không nói được lên tiếng. Nhiều lúc Hướng An cũng hỏi vì sao lại bị như vậy, nhưng Dương Nguyên chỉ cười mà không có nói gì.

Đến năm Hướng An được mười lăm tuổi mới biết vì sao Dương Nguyên lại có nhiều vết thương trên người như vậy. Đó là ngày sinh nhật của Dương Nguyên, Hướng An muốn cho cô một bất ngờ, mua bánh kem tới nhà Dương Nguyên để mừng sinh nhật. Đứng ở trước cổng thấy cổng không có đóng thì liền đi vào bên trong. Gần tới cửa chính, vô tình nghe được tiếng khóc của Dương Nguyên cùng với tiếng quát tháo của một người phụ nữ. Mở cánh cửa ra thì thấy có một người phụ nữa cầm chiếc roi quất vào người Dương Nguyên. Hướng An nhanh trí lấy điện thoại ra quay lại đoạn này, sau đó chạy và đoạt lại chiếc roi từ người phụ nữ kia rồi quất con nhỏ bên cạnh bà ta. Con bé đó đau quá ngất luôn tại chỗ.

Vứt chiếc roi xuống đất, cô dìu Dương Nguyên đứng dậy, tay chỉ vào người phụ nữ kia cảnh cáo, “Này, bà già, tôi nói cho bà biết, nếu bà còn dám động đến Dương Nguyên một lần nữa tôi sẽ không để bà sống yên ổn đâu”

Phương Thanh Châu nhìn đứa con gái của mình bị một con bé không biết từ đâu chui ra đánh ngất, bà ta tức đến sôi máu lên, “Mày là đứa nào mà dám vào đây, một đứa vắt mũi chưa sạch thì làm gì được tao. Hôm nay tao sẽ cho mày cùng con yêu nghiệt này chết luôn.”

Hướng An không sợ, cười lạnh, một đứa trẻ mới mười lăm tuổi lại có biểu cảm này rồi, “Ồ, để xem bà có dám động vào Lý gia không?”

“Mày là…?”

“Tôi tên Lý Hướng An, con gái của Lý Vạn Sơn, là tập đoàn đang đầu tư cho Lâm Thị các người. Bà thử nghĩ xem, nếu bà động tới tôi thì Lân Thị sẽ rơi vào tình cảnh như thế nào, hơn nữa Lâm Thị hiện giờ đang gặp khó khăn về tài chính.”

“Mày…mày nghĩ chuyện làm ăn của cha mày, mày nghĩ có thể quản sao?”

“Ha…ha…Bà bị thiểu năng sao, tôi là đứa con gái duy nhất của Lý gia, chỉ cần tôi nói một câu thôi thì cũng đã khiến cho Lâm Thị phá sản rồi. Hơn nữa…” Hướng An giơ chiếc điện thoại ra cho Phương Thanh Châu xem, “Cái này sẽ giúp bà được ăn cơm tù.”

Phương Thanh Châu với tay định lấy chiếc điện thoại nhưng Hướng An đã nhanh tay hơn cất vào túi áo trong. Sau đó đưa Dương Nguyên đi tới bệnh viện.

Không chỉ có thế, khi mẹ cô qua đời. Bố của cô liền lấy một người vợ mới, hơn nữa họ còn có một đứa con nhỏ hơn cô một tuổi. Mẹ kế cùng con của bà ta luôn đánh cô, nói những lời nhục mạ, coi cô như một người hầu mà sai bảo, bố của cô thấy vậy cũng làm ngơ, không coi cô là đứa con gái của ông. Là một người cha sao lại có thể nhẫn tâm nhìn đứa con gái của mình như vậy chứ?

Nhớ những hồi ức vừa rồi, nước mắt của Hướng An không biết đã rơi từ lúc nào mà khiến cho chiếc giường bệnh bị ướt một mảng.

Những hình ảnh này được thu hết vào mắt của Triệu Vũ, anh không ngờ một cô gái hung dữ như Hướng An lại có lúc lại dịu dàng như vậy. Vốn định vào ngăn cản Hướng An nhưng thấy cô lặng lẽ nhìn Dương Nguyên mà đau lòng, kể nể này nọ thì lại thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.