Boss! Tôi Là Công Chúa

Chương 49: Chương 49




Buổi sáng đẹp trời, Dương Nguyên đang trên sofa xem phim, đang tới đoạn nam chính và nữ chính chuẩn bị ‘kiss’ thì bị lại có người thứ ba tới phá đám, cũng như cô lúc này, phim đang hay thì có người gọi điện thoại tới. Khẽ liếc chiếc điện thoại, người gọi là Hướng An, cô cầm điện thoại lên bắt máy.

“An An, có chuyện gì mà gọi cho mình sớm vậy?”

Còn đầu dây bên kia khi nghe Dương Nguyên nói vậy thì xù lông xù cánh lên, quát to vào điện thoại, “Lâm Dương Nguyên, cậu được lắm, cậu dám quên hôm nay là ngày hẹn dạo phố của chúng ta?”

Dương Nguyên cầm xa điện thoại ra khỏi tai của mình một chút, cô không muốn còn trẻ mà tai lại có vấn đề. Khi nghe Hướng An thét vào điện thoại, cô đã nhớ, cô hứa với Hướng An là sẽ cùng đi dạo phố vào cuối tuần. Mặc dù Hướng An không nhìn thấy vẻ mặt cô lúc này nhưng cô vẫn nở nụ cười thật tươi nịnh nọt, “Tiểu An An, mình chỉ đùa cậu một chút thôi, mình đâu có quên hôm nay là hẹn của chúng ta chứ. Hiện giờ mình đang bận, lát nữa gặp lại sau nhé.” Dứt lời, Dương Nguyên tắt luôn điện thoại, không để Hướng An có cơ hội bắt bẻ thêm nữa.

Khẽ vuốt vuốt ngực, cô thật nhanh trí, nếu không lại sắp bị mất một khoản tiền lớn rồi. Sau khi khôi phục lại trí nhớ, đoạn kí ức của cơ thể này cho cô biết, Hướng An dù là thiên kim tiểu thư nhà Hướng gia nhưng lại rất ham tiền, mỗi lần cô vi phạm điều gì là Hướng An lại bắt cô mua cho núi đồ, mà những đồ đó đâu có tầm thường, toàn là đồ số lượng có hạn thôi. Mà mỗi lần như vậy thẻ tín dụng của cô tích cóp suốt bao nhiêu năm hụt đi một khoản lớn.

Hàn Thiên mặc bộ quần áo ở nhà, ôm cô từ sau lưng, “Em sao vậy?”

Dương Nguyên quay mặt ra đằng sau, kéo tay Hàn Thiên để anh ngồi bên cạnh mình, sau đó nũng nịu nói, “Ông xã, hôm nay em muốn cùng Hướng An đi dạo phố.

Hàn Thiên cảm thấy không thoải mái, nghe tin cô cùng cô bạn Hướng An đi chơi cùng nhau là anh cảm thấy không vui rồi. Trong tài liệu mà Lý Thất đưa cho anh có thông tin vợ của anh lúc chưa lấy anh thường xuyên ngủ cùng Lý Hướng An khiến mọi người nói hai người họ có vấn đề. Nhưng mà nghe hai tiếng ‘ông xã’ ngọt như mật của Dương Nguyên thì trái tim của anh đập rộn ràng, miễn cưỡng gượng cười, “Được, anh sẽ đi cùng em.”

Dương Nguyên trợn mắt nhìn, vội lắc đầu, “Không được a.’

“Tại sao?” Hàn Thiên nhíu mày lại.

“Vì phụ nữ đi với nhau, anh là đàn ông, nếu đi cùng bọn em thì có chút vấn đề. Hơn nữa, em cũng xem qua lịch trình của anh ngày hôm nay rồi, anh đâu có thời gian rảnh rỗi.”

“Anh có thể vì em mà hủy tất cả lịch hẹn.”

“Không cần, anh không cần hủy hẹn vì em đâu, như thế là mất chữ tín. Anh không nghe câu: một lần bất tín vạn lần bất tin à?” Dương Nguyên vẫn cảm thấy lời nói của mình chưa đủ thuyết phục, đứng dậy ngồi lên đùi của Hàn Thiên, tay ôm lấy cổ anh, “Để em cùng Hướng An đi cùng nhau đi mà, có được không?”

Hàn Thiên cũng bó tay rồi, cô vợ nhỏ này của anh luôn khiến anh phải đầu hàng, giọng nói có chút ôn nhu vang lên, “được rồi, được rồi, tùy theo ý em.”

Dương Nguyên vui mừng, hôm chụp vào má Hàn Thiên một cái, “Cảm ơn anh, ông xã.”

Trong lòng của Hàn Thiên có chút mất mát nhưng mà cái hôn chỉ thoáng qua bên má anh thôi cũng khiến anh vui vẻ, muốn được nhiều hơn. Nhận ra được ý đồ của Hàn Thiên, Dương Nguyên nhanh chóng đứng bật dậy, “Vậy em đi chuẩn bị đây.”

“Dừng. Anh có một điều kiện.” Hàn Thiên để cho cô đi nhưng anh vẫn có vẫn suy nghĩ rất cẩn thận, phải để vệ sĩ đi theo cô anh mới yên tâm.

Dương Nguyên dừng lại, “Điều kiện gì?”

“Anh sẽ cử vệ sĩ đi theo em, bảo vệ em.”

Lúc này trong đầu của Dương Nguyên lại hiện lên những hình ảnh thường xuất hiện trong các bộ phim thần tượng. Nam chính vì muốn bảo vệ sự an toàn cho nữ chính đã phải hai người vệ sĩ cao to, mặt lạnh vô cảm xúc, toàn thân bao trùm bộ âu phục màu đen cùng với chiếc kính râm đen khiến họ càng trở nên đáng sợ, chẳng ai dám tới gần. Hơn nữa, nếu làm như thế này thì sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt và cô sẽ là tiêu điểm người ta bàn tán này nọ.

“Hàn Thiên, anh có thể nghĩ lại được không?”

“Không, nếu em không đồng ý thì ngoan ngoãn ở nhà đi.”

“Đúng rồi, em sẽ để vệ sĩ đi theo nhưng mà họ có thể mặc bình thường thôi, được không? Hơn nữa họ phải cách xa em một mét, nếu bọn họ theo sát em quá thì em sẽ có cảm giác mất đi tự do như một tù nhân vậy.”

Hàn Thiên sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy lời nói của Dương Nguyên có chút không bình thường, anh vội vã ôm chặt lấy cô, “Sao em lại có suy nghĩ như vậy? Được rồi, anh đáp ứng em.”

Dương Nguyên cười vui vẻ, đi lên phòng chuẩn bị một chút sau đó chào tạm biệt Hàn Thiên rồi đi dạo phố cùng với Hướng An.

Đi suốt hai tiếng đồng hồ giữa đô thị xa hoa, trụy lạc, Hướng An và Dương Nguyên đã cảm thấy mệt mỏi mà mới mua được một ít đồ.

Hướng An tay xoa xoa bụng của mình, “Đói quá, mình biết có một nhà hàng ở gần đây cũng rất được, chúng ta tới đó ăn đi.”

Dương Nguyên gật đầu, “Được, đi thôi.”

Vừa bước vào cánh cửa, có một người đàn ông vì đi vội quá nên đã đụng trúng Dương Nguyên khiến đồ trên tay của cô rơi hết xuống đất.

Anh ta vội vàng cúi xuống nhặt lên cho Dương Nguyên, không quên nói lời xin lỗi, “Thật xin lỗi cô, do tôi đi đường không cẩn thận.”

Dương Nguyên mỉm cười lắc đầu, khách sáo đáp lại, “Không sao đâu.”

Hướng An đứng bên cạnh mà mở to mắt, không tự chủ được mà lấy tay che lấy miệng khiến cho đồ trên tay cô rơi hết xuống đất. Những biểu hiện này của Hướng An đều không khác thường chút nào, tất cả đều xuất phát từ bản năng, một bản năng thuần túy của phụ nữ khi nhìn thấy ‘soái ca’.

Người nam nhân này có khuôn mặt phải nói là cực kì đẹp trai, từng đường nét trên gương mặt đều hoàn mỹ, khiến cho phái nữ vừa nhìn đã điên. Dáng người của anh ta dường như tỏa ra một lực hút kì diệu, khi nhìn vào khó có thể rời mắt. So với Hàn Thiên thì cũng chẳng thể phân biệt được, một người thì đẹp theo kiểu lạnh lùng, bá đạo còn một người thì đẹp kiểu tựa như một người đàn ông ấm áp như thiên thần, đúng như thiên thần vậy.

Hướng An bất giác thốt lên lời tán thưởng, “Oa… đẹp trai quá…”

Nghe câu nói của Hướng An, Dương Nguyên có chút ngượng, cô cúi gắm mặt xuống đất chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông kia. Trong lòng thầm mắng Hướng An.

Âu Minh càng cười đậm hơn, một lần nữa nhặt đồ cho Hướng An.

Hướng An vẫn còn ngơ ngác một lúc sau đó giơ tay ra nhận lấy, e thẹn mà nói hai tiếng cảm ơn.

Nhìn vào đồng hồ , Âu Minh có chút khẩn cấp, “Xin lỗi, tôi có việc bận phải đi rồi.” Nói xong, anh rút ra một chiếc thẻ, đưa cho Dương Nguyên, “Đây là chút thành ý nhỏ của tôi, mong hai người nhận cho.”

Dương Nguyên xua tay, dù gì cô cũng đâu có thiệt hại hay tổn thất gì đâu, “Không cần đâu, chúng tôi thật sự không bị làm sao mà.”

Âu Minh vẫn cầm chiếc thẻ nhét vào tay của Dương Nguyên, “Đây coi như là quà gặp mặt của chúng ta đi. Hẹn gặp lại.” Không để Dương Nguyên từ chối nữa, Âu Minh nhanh chóng đi thẳng ra ngoài.

Người đàn ông đó đã đi rồi nhưng Hướng An vẫn chưa tỉnh mộng, vẫn mơ mơ hồ hồ nhìn theo chiếc bóng của người kia. Dương Nguyên thấy vậy lắc đầu chán nản, bệnh háo sắc này của Hướng An không biết bao giờ mới khỏi được đây.

Có lẽ căn bệnh này sẽ chẳng bao giờ khỏi được.

Dương Nguyên lấy tay búng trán cô bạn cho tỉnh táo lại, “Người ta đã đi rồi cô nương ạ.”

Hướng An xoa xoa chán, lườm Dương Nguyên một cái, “Cậu không thể nhẹ tay một chút được sao?”

“Không.”

“Cậu…”

“Chúng ta đi ăn không đây?”

Hướng An đã tỉnh lại, kéo tay Dương Nguyên đi vào bên trong nhà hàng, “Đương nhiên là phải ăn rồi.”

Một chiếc Lamborghini trắng dừng trước của nhà hàng, môi Âu minh khẽ nhếch lên một nụ cười, ánh mắt dõi theo Hướng An và Dương Nguyên mỗi lúc đi một xa, hai người họ đã qua khúc quanh thì anh mới lái xe chạy. Nhìn vào bàn tay của mình, khi nãy đưa đồ cho cô anh khẽ chạm vào bàn tay mềm mại của cô bờ môi anh khẽ mấp máy, “Dương Nguyên, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại. Em sẽ phải về Mỹ cùng với anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.