Boss, Vợ Ngài Lại Chạy Rồi

Chương 88: Chương 88: Mất mặt xấu hổ




Lục Diệp dần dần phát hiện, chính mình thế nhưng bắt đầu bất giác mà lo lắng cho Chiến Đình Kiêu.

Lo lắng anh ta là không có gì, nhưng hiện tại sự lo lắng của cô lại xuất phát từ ý thức nguy hiểm, vậy không đúng rồi.

Đúng vậy, cô như thế nào có thể sợ Chiến Đình Kiêu bị người khác dắt chạy mất được? Hửm? Chẳng lẽ cô không phải rất tán thành hành vi này sao?!

Đúng! Chiến Đình Kiêu chạy đi với người khác, cô có thể từ cuộc hôn nhân xiềng xích này mà được giải thoát!

Không sai! Chính là như vậy!

“Thôi đi, anh coi như tôi chưa nói gì hết vậy……” Lục Diệp cúi đầu, không khỏi muốn trở về.

Thật là, cô đến nơi đây làm gì? Chẳng lẽ là tới để mất mặt xấu hổ sao?

“Kia như thế nào được chứ!” Chiến Vân Kỳ vốn muốn nói sự thất với cô, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Lục Diệp, Chiến Vân Kỳ cũng không khỏi nổi lên chút tâm tư trêu đùa, “Thím hai, chú hai đã bàn giao cho cháu, nhất định phải nói rõ sự việc dạo gần đây của chú cho thím nghe.”

Anh muốn nói, Lục Diệp lại không muốn nghe.

Quản được cô chắc!

Đúng vậy, cô thật là điên rồi, tự nhiên lại chạy đến nơi đây hỏi sự việc của Chiến Đình Kiêu!

Chiến Vân Kỳ vội vội vàng vàng đỗ lại đi lên, nói: “Đừng đi mà!”

Lục Diệp nhìn bộ dáng kia của anh nên cũng không đi. Vì thế cô khoanh tay trước ngực nói: “Được rồi, anh nói đi.”

“Kỳ thật chú hai chú ấy…… chú hai giờ ở chỗ khác!” Chiến Vân Kỳ ý định tmuốn mớm lời cho Lục Diệp, “Mấy ngày nay, chú đều không đi làm.”

“Phải không? Vậy anh ta làm gì?”

“Cháu đây cũng không thể nói, nếu cháu nói ra, đến lúc đó chú hai sẽ trách cháu!”

“Được lắm, vậy anh đừng nói, tôi đi trước đây.”

Lục Diệp làm bộ sắp quay đầu, mà lúc này, Chiến Vân Kỳ đã chịu không nổi. Anh lập tức kéo Lục Diệp lại, trên mặt hiện nụ cười lấy lòng.

Nhưng ải này của chú, nếu bán đi càng lớn hơn nữa.

“Thím hai, thím cũng đừng giận, cháu nói thật cho thím biết, gần đây chú hai đang âm thầm chuẩn bị một việc cho thím, tính cho thím một ngạc nhiên” Chiến Vân Kỳ nói ra, “Cho nên thím nhất định phải thông cảm cho chú à!”

Nghe được Chiến Vân Kỳ nói như thế, Lục Diệp trong lòng lại có một trận thoải mái thầm lặng.

Không đúng, phải nói, là có chút yên tâm.

Lục Diệp đang định trở về thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lạc An.

“Chị Diệp Tử, chồng chị……” Lạc An khẩu khí có chút thăm dò mà lại cẩn thận, “Chị có biết anh ta hiện tại ở đâu không?”

Lục Diệp trầm ngâm một lát, hỏi ngược lại: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

“Em chính là…… Chính là…… Hôm nay Chiến tiên sinh tới công ty tìm em.”

Lục Diệp khó hiểu, “Anh ta tới tìm cậu làm gì?”

“Anh ta mang theo người đại diện của em đi.” Lạc An trong thanh âm lộ ra sự lo lắng cực kỳ dày đặc.

Lục Diệp có thể cảm giác được, Lạc An là đang lo lắng cho chính mình. Cô vừa mới cưới, rồi mới Chiến Đình Kiêu không thể hiểu được mà mang đi người đại diện Lạc An, loại chuyện này bất luận là ai đều sẽ cảm thấy kỳ quái?

Lục Diệp vẫn luôn cho rằng, Lạc An đối với mình năm đó dìu dắt mà cảm kích, bởi vậy cậu ta mới có thể để ý chuyện của mình như vậy.

Nhưng cô không cho rằng Chiến Đình Kiêu sẽ làm gì người đại diện Lạc An.

Kia…… Chẳng lẽ là?

Chiến Đình Kiêu tự tìm người đại diện cho cô?

Anh tự tìm đội riêng cho cô?

Loại chuyện này nếu như là Chiến Đình Kiêu sẽ làm được ra sự tình gì vậy.

Ừm, Lục Diệp trong lòng không khỏi có chút vui mừng, lại vẫn an ủi Lạc An, nói: “Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”

“Chị Diệp Tử nếu không có việc gì, vậy tốt rồi.”

Lạc An hậm hực mà cắt đứt điện thoại, anh thật sự khó hiểu, Chiến Đình Kiêu loại thân phận này lại tự mình tới tìm người đại diện của anh…… Chuyện như vậy vì sao không khiến Lục Diệp có một chút nghi kỵ tức giận?

Nngười đại diện anh là nữ không nói, hơn nữa, đối với Lạc An, Chiến Đình Kiêu giống như vốn có quen biết với Quý Á Huyên.

Lạc An cảm thấy, Diệp Tử tuy rằng không tỏ thái độ, nhưng anh lại không thể buông tha chuyện này.

Trên con đường giải trí, Diệp Tử không chỉ là thầy dìu dắt Lạc An, đồng thời cũng là ân nhân cứu mạng anh.

Ba năm trước đây…… Nếu không phải Diệp Tử, anh hiện tại có lẽ đã chết rồi……

Cho nên nguyên nhân chính là như thế, Lạc An mới không thể đem chuyện này mà mặc kệ như thế.

Hôm sau, Lạc An sáng sớm liền đến đoàn phim. Bộ phim trước đó anh nhận quay, nay thật sự muốn vào trong đoàn phim.

Cái danh tiếng thối nát của phim truyền hình này là Giang Văn Thăng nhận thay Lạc An, bởi vậy Lạc An vốn từ chối bộ phim này. Anh ngày đó tự mình đến nơi đây, chính là tạo ra ít “phiền toái” cho người đại diện mình.

“Ha, tôi đến rồi đây.” Lạc An thanh âm cực kỳ lười biếng, nghe tới có vẻ rất mệt mỏi, mà trong đó âm thầm hàm chứa lạnh nhạt.

Quý Á Huyên đã quen với Lạc An như vậy, cô bất đắc dĩ mà nói: “Lạc An, cậu rõ ràng có thể không cần đi…… Tôi gần đây thật sự có việc, cậu không thể để tôi xin nghỉ mấy ngày được sao?”

Có việc?

Từ sau khi Chiến Đình Kiêu tới tìm cô, cô liền khó hiểu được mà bắt đầu bận việc, bắt đầu xin nghỉ?

Lạc An trước kia lạnh nhạt đối với người đại diện này của mình, mấy ngày gần đây tới bởi vì Chiến Đình Kiêu, anh không thể không bắt đầu xem xét kỹ người đại diện này của anh.

Người này là Giang Văn Thăng cấp cho anh, cho nên Lạc An vẫn luôn đối với cô không có hảo cảm gì, lại cũng không có tính toán so đo như thế nào hết.

Quý Á Huyên trên mặt công việc người đại diện xem như chu đáo mọi mặt, nhưng cô chỉ cần vừa rời khỏi công việc, thì tất cả sinh hoạt cá nhân chính là cái si mê. Chỉ cần cô xin nghỉ với Lạc An, hoặc lúc không đi làm, cô liền như biến mất khỏi nhân gian vậy.

Chẳng lẽ cô cùng Chiến Đình Kiêu……?

Lạc An thật sự buộc lòng phải nghĩ đến phương diện này.

“Không được, nếu hôm nay cô không đến đây, tôi sẽ nhận bộ phim truyền hình này. Cô cũng biết, nếu tôi xong đời, cô ở trong ngành này danh tiếng cũng sẽ đi togn theo tôi!”

Quý Á Huyên thanh âm bên trong không khỏi mang vẻ khẩn cầu, “Lạc An à, coi như tôi cầu xin cậu, tôi dạo này thật sự không có thời gian, nếu không tôi sẽ không không tới rồi.”

Lạc An nói như đinh đóng cọc: “Không được!”

Nói xong lập tức cắt đứt điện thoại, ngắt ngang điện thoại đầu kia của Quý Á Huyên.

Qua khoảng nửa giờ, Quý Á Huyên quả thực vội vội vàng vàng mà tới. Tới đoàn phim, cô lập tức bắt đầu giúp Lạc An xử lý lung tung làm rối loạn sự tình.

Mà cùng lúc đó, Chiến Đình Kiêu rốt cuộc cũng trở về nhà.

Lục Diệp thấy anh trở về, có ý tốt mà chuẩn bị dép lê cho anh.

Chiến Đình Kiêu không khỏi có chút cảm động, nhìn thấy Lục Diệp, anh tuy rằng lạnh nhạt như cũ, nhưng mặt mày lại nhiều phần mỉm cười cùng ấm áp.

“Diệp Tử, trước đó em tới công ty tìm anh sao?”

Lục Diệp sửng sốt.

Như thế nào thanh âm Đại Boss nghe ra…… Giống như có chút…… Đắc ý, mùi vị đắc chí?

Lục Diệp hai tay chống nạnh, hừ lạnh nói: “Đúng vậy, di sản tôi còn chưa lấy được, hơn nữa Thịnh Diệp tôi cũng không đi, những việc này tôi nên báo với anh chứ!”

Cô nào biết rằng, sau khi về nước Chiến Đình Kiêu liền nhiều lần không thấy bóng dáng đâu.

Hừ, quả nhiên là bởi vì hai người đã kết hôn, anh liền bỏ mặc sao?

Lục Diệp nghĩ như thế, Chiến Đình Kiêu lại bỗng nhiên bá đạo mà ôm lấy cô. Hai tay anh ôm chặt thân thể cô, trầm giọng nói: “Em chỉ cần báo với anh một tiếng là được.”

Mấy ngày không gặp Diệp Tử, Chiến Đình Kiêu thật sự rất nhớ.

Hiện giờ ôm Diệp Tử torng lòng, loại cảm giác mềm mại ấm áp này, càng khiến Chiến Đình Kiêu luyến tiếc không nỡ buông tay.

“Tôi? Tôi mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc Bánh bao nhỏ giúp anh, có gì phải báo cáo anh.” Nói đến chuyện này, Lục Diệp không khỏi có chút giận dỗi, “Hừ! Rõ ràng người nên báo cáo là anh mới đúng!”

“Phải không?” Chiến Đình Kiêu hỏi lại ý vị thâm trường, giữ kín như bưng.

Lục Diệp thật vất vả từ trong lòng anh tránh ra, liền trừng mắt anh, “Anh nói xem, gần đây rốt cuộc anh đang làm gì?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.