Boss, Vợ Ngài Lại Chạy Rồi

Chương 38: Chương 38: Yêu cầu




Sau khi Lục Diệp ngồi xuống, Giang Văn Thăng liền hiện lên khuôn mặt thâm tình.

“Diệp Tử, anh biết trước đây là anh xem nhẹ em, thực xin lỗi, chúng ta…… Chúng ta còn có thể tiếp tục ở bên nhau không?”

Giang Văn Thăng không khỏi cúi đầu.

Dáng vẻ này của hắn, không khỏi làm cho Lục Diệp nhớ tới lúc trước.

Năm đó, hắn chính là bộ dáng tự ti, không tự tin như vậy, mới khiến cho Diệp Tử đối với hắn nảy sinh đồng cảm cùng một số mặt tình cảm khác. Cô biết Giang Văn Thăng kỳ thật vẫn luôn không có tự tin gì, nhưng ngay lúc đó hắn lại rất có tài hoa. Hơn nữa hắn rõ ràng không tin chính mình như vậy, lại có thể dũng cảm mà theo đuổi Diệp Tử.

Chính là bởi vì vậy mới đả động đến cô.

Hiện tại nhìn thấy bộ dáng của hắn, Lục Diệp cũng không khỏi nhớ lại sự tình trước kia. Chính là càng nghĩ cô càng cảm thấy tức giận.

Năm đó cô vì cổ vũ Giang Văn Thăng, vì làm hắn càng có tự tin, cô vẫn luôn nỗ lực làm rất nhiều việc. Cô cùng hắn mở công ty, lại còn cho hắn rất nhiều thứ khiến hắn có thể tự tin.

Kết quả……

Hắn năm đó lại chuốc say mình, đưa cho một người đàn ông xa lạ ngủ cùng?!

Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!

Chuyện này Lục Diệp vẫn chưa có trả thù đâu, không nghĩ tới Giang Văn Thăng hiện tại lại tự dẫn xác tới cửa!

“Văn Thăng, chúng ta không phải còn chưa chia tay sao? Chẳng lẽ, anh?”

“Không có không có, như thế nào sẽ chứ! Anh do nhìn thấy tin tức gần đây, cho rằng em đã thay lòng.”

“Văn Thăng, anh biết, em yêu anh nhiều năm như vậy, vì anh trả giá nhiều năm như vậy. Em sao có thể nói thay lòng đổi dạ liền thay lòng đổi dạ, đúng không?”

Nôn……

Vừa nói đến đây…… Chính cô đều bội phục kỹ năng diễn xuất tinh vi chính mình!

“Diệp Tử, em còn yêu anh, vậy thật tốt quá! Em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ đối đãi tốt với em, tuyệt đối sẽ không lãnh đạm chút nào với em nữa!”

“Ha hả…… Văn Thăng, anh vẫn đối xử với em tốt như vậy……” Lục Diệp nói tới đây, bỗng nhiên đề nghị nói: “Nếu hôm nay vui như thế, chi bằng chúng ta uống rượu chúc mừng một chút đi?”

“Được a!”

Giang Văn Thăng nhìn qua tựa hồ thật cao hứng.

Lục Diệp thấy hắn vui hỏng rồi, trong lòng mừng thầm.

Chờ xem, trò hay còn ở phía sau.

Lục Diệp liền gọi hai ly Trường Đảo Băng Sơn, thừa lúc người phục vụ còn chưa tới, Lục Diệp liền đứng dậy nói: “Anh chờ em một chút, em đi toilet.”

“Được, anh chờ em.”

Lục Diệp đương nhiên không có đi toilet, mà là vòng tới sau quán cà phê. Cô đi đến phòng pha chế rượu, sau đó khom lưng lén đi vào.

Bên trong người pha chế nhanh chóng thấy được Lục Diệp, bartender là nam sinh viên bình thường, nhìn thấy Lục Diệp theo bản năng hỏi: “Cô là ai? Chạy đến nơi đây làm gì?”

Lục Diệp đứng dậy, vuốt vuốt tóc, tươi cười sáng lạn mà nói: “Xin chào, tôi là Lục Diệp, nhận ra tôi không?”

“Nga…… Hình như có chút ấn tượng, có phải là cái người ……”

“Anh hẳn là biết tôi chứ? Tôi vừa hay làm một tiết mục nơi này, bên tiết mục yêu cầu pha chế rượu một chút.”

Nam sinh viên cực kỳ thông tình đạt lý, lập tức thông suốt: “Nga! Biết biết, có phải là người tổng nghệ linh tinh gì đó?”

“Đúng đúng đúng, chính là cái kia.”

“Oa, tôi nhớ ra rồi! Cô là Diệp Tử, mỹ nữ đại minh tinh, ký tên cho tôi với.”

“Đương nhiên có thể.”

Lục Diệp trên quần áo phục vụ của nam sinh viên rồng bay phượng múa mà ký tên rồi đi. Sau khi rời đi, cô còn quăng lại cái hôn gió, nói: “Ngàn vạn chớ quên việc của tôi nga.”

Nam sinh viên thiếu chút nữa đã bị Lục Diệp bóng quang điện giật ngất đi, hắn nhanh chóng thu lại tinh thần, làm tư thế ok.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Hắn giống như muốn lên tiết mục!

Nghĩ đến đây, nam sinh viên kia liền kích động lên, nhịn không được liền hướng rượu Cocktail thêm rất nhiều thành phần.

Mà lúc này, Lục Diệp cũng trở về chỗ ngồi.

Giang Văn Thăng nghi hoặc mà nhìn Lục Diệp, “Diệp Tử, em có phải đi nhầm hay không? Toilet hình như không phải hướng đó?”

“Đúng vậy, lúc em vừa mới đi qua toilet, người phục vụ bên trong phục vụ kêu em ký tên cho hắn, nên em liền ký.”

Những lời này, Lục Diệp chính là trả lời “đúng sự thật”.

Chỉ chốc lát, nam sinh viên quầy bar đó liền tự mình đưa tới Trường Đảo Băng Sơn.

Nói giỡn sao, việc tốt như thế hắn như thế nào có thể chắp tay nhường cho người khác?

“Trường Đảo Băng Sơn của hai người.”

“Cảm ơn.” Lục Diệp cười với hắn.

Nụ cười này…… Nam sinh viên quả thực thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh.

Tựa hồ cảm giác được loại này bầu không khí không giống bình thường cùng với sự thân thiện, chung quanh rất nhiều người phục vụ đều chú ý tới nơi này. Trước kia Lục Diệp cũng thường xuyên tới, chỉ là bọn họ lúc ấy căn bản là không nhận ra. Hiện tại nhìn thấy Lục Diệp, mấy người hưng phấn cực kỳ.

“Mau xem, cô có phải hay không chính là tiểu ảnh hậu năm đó?”

“Thật xinh đẹp a, đẹp hơn nhiều trên TV!”

“Người đàn ông bên cạnh là ai?”

“Không biết, nhìn như rất bình thường, căn bản không xứng với tiểu ảnh hậu!”

“Đúng đó!”

“Các người đừng nói bậy, người kia cùng với Diệp Tử một chút quan hệ đều không có, vốn dĩ chính là vai diễn quần chúng của Diệp Tử.”

“Vốn dĩ là như thế này!”

Mấy người phục vụ vẫn luôn ở bên cạnh lén nhìn, Lục Diệp đã sớm chú ý tới ánh mắt bọn họ, nụ cười trên mặt ưu nhã mà lại đoan trang.

Cô cảm giác được Giang Văn Thăng tựa hồ có chút co quắp cùng xấu hổ, liền đem Trường Đảo Băng Sơn đẩy tới trước nói: “Văn Thăng, vì ngày mai tươi đẹp chúng ta, cạn ly!”

Giang Văn Thăng xem nhẹ những lời chung quanh này đó, liền cùng Lục Diệp chạm ly.

Lục Diệp nhấp một ngụm, mà Giang Văn Thăng vừa mới uống một ngụm, sắc mặt tức khắc có chút không quá thích hợp.

“Văn Thăng, mọi người đều đang nhìn kìa, anh nhất định phải uống đó.”

Giang Văn Thăng chịu đựng chính mình không dễ chịu gì, đem rượu nuốt vào. Vừa mới nuốt xuống, hắn liền hít sâu một hơi, nói: “Cái gì mà Trường Đảo Băng Sơn chứ, bên trong sao lại có mùi vị cồn?

Lục Diệp trong lòng cười trộm, xem ra cái người sinh viên kia làm không tồi, nhất định cho hắn không ít thành phần!

Như vậy tốt nhất.

Còn muốn uống rượu Cocktail à? Giang Văn Thăng loại tra nam này chỉ xứng cho hắn uống cồn!

Hắn lúc trước chuốc say mình, cho tới bây giờ không nghĩ tới Lục Diệp cũng là rót cồn a.

“Văn Thăng, tiếp nào.” Lục Diệp giơ lên ly mình, “Ly này, chúc mừng chúng ta ở bên nhau.”

Giang Văn Thăng đã không ngờ được.

Hắn tuy rằng bình thường cũng không phải không uống rượu loại này, nhưng trước mắt ly rượu Cocktail, còn nồng vị cồn hơn so với rượu trắng.

Hắn thậm chí đều hoài nghi, có phải hay không có người đem cồn bỏ vào hết.

“Còn a? Nếu không em bảo phục vụ đổi hai ly, rượu này cũng quá khó uống. Chúng ta đổi hai ly Bloody Mary như thế nào?”

Lục Diệp nhìn lướt qua sau lưng mình, tay chống cằm miễn cưỡng mà nói: “Được…… Nhưng mà, người ta có thể sẽ nói chúng ta lãng phí a? Anh xem, rượu này mới uống được nhiêu đâu.”

Giang Văn Thăng nhìn người phục vụ chung quanh phí sau sô pha nhìn lén, trầm ngâm một lát, không khỏi cũng chỉ có thể đáp ứng.

“Được…… Được.”

Hắn nhìn ly trước mắt, hiện tại màu sắc thoạt nhìn có chút kỳ quái, không khỏi có chút chột dạ.

Nhưng thanh âm Lục Diệp lại tràn ngập cực kỳ dày đặc mê hoặc, “Uống đi.”

Giang Văn Thăng nuốt nước miếng một cái, căng da đầu lại uống một ngụm.

Lúc này đây, hắn thật sự uống đến cả người thất điên bát đảo.

Hắn vội vội vàng vàng mà buông cái ly, vì không cần mất mặt, hắn cực kỳ khó xử mà nói: “Diệp Tử…… Anh, anh thật sự uống không nổi, chúng ta đi thôi.”

Lục Diệp đang chờ những lời này của Giang Văn Thăng!

“Được, Văn Thăng.” Lục Diệp cười hì hì đỡ Giang Văn Thăng, lúc sau rời đi quán cà phê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.