Đoán xem là gì nào? Hãy đoán xem họ tìm thấy gì? Ừm, cả hai người bọn họ thực đã nhìn thấy một cái ba- lô chứa đầy thuốc nổ cùng vũ khí sắc nhọn đang nằm lăn lóc phía sau, ngay phía sau chân của họ!
Ngay lập tức bộ não của hai người Lam Hi và Cố Thừa Trạch lập tức hoạt động hết mức công suất.
Cuối cùng hai đứa trẻ cũng nghĩ ra được cách khiến cho lão Chu điên loạn kia không đến gần họ. Chính là:
- Ngươi đứng lại đó, đừng qua đây! Nếu ngươi tới đây, thì ta sẽ...
Vừa nói, tay Cố Thừa Trạch liền cầm một khẩu súng nhỏ cỡ tay cầm và một cây búa hướng về khẩu súng lục và chiếc khăn kia mà cảnh cáo, ánh mắt đầy sự khiêu khích lạnh lẽo nhìn lão Chu:
- Ta sẽ hủy nó!!
Đúng như dự tính của hai người, lão Chu hoảng loạn mà lùi lại phía sau một bước, cả người run rẩy, ánh mắt đầy bi thương hướng về hai thứ đồ vật bảo bối mà cầu xin, mong đừng tổn hại tới chúng.
Phản ứng của lão Chu có phần hơi thái quá khiến Lam Hi và Cố Thừa Trạch dần lấy lại tự tin xác suất mình có thể ra khỏi cái chốn đáng sợ này là rất cao! Họ bắt đầu triển khai kế hoạch tiếp theo đã định trước, cướp lấy phương tiện đi động của tên này và chạy thoát.
Nhưng trên đời lại không có việc gì là hoàn mĩ cả, người cầm điện thoại duy nhất ở đây là tên béo ngoài kia, Lam Hi và Cố Thừa Trạch thực không thể nào xông ra ngoài cướp lấy điện thoại mà còn chừa lại một con thú dữ trong hang là lão Chu này được. Tình thế bắt ép, Lam Hi trong tâm quyết định làm liều, giật ngay cây côn gần đó nhân lúc không ai chú ý mà một phát “bốp” vào đầu lão Chu.
Lần thứ nhất vào đầu khiến hắn choáng váng nhưng lại không bị ngất khiến Lam Hi hoảng sợ rồi lại “ bốp” thêm một phát nữa vào sau gáy hắn. Lão Chu từ đấy nghẻo.
Vậy là chính vì nhờ chiến công “binh” đầu của Lam Hi mà cả hai có thể tiếp tục thực hiện kế hoạch.
Cả hai Lam Hi và Cố Thừa Trạch đều cùng tranh bị vũ khí trong người. Đi ra ngoài, họ thấy một tên mập ú đang nằm dang chân dạng tay khắp nơi. May mà chiếc điện thoại của hắn lại để ngoài bàn uống nước gần ghế ngủ của hắn. Lam Hi nhỏ nhẹ nhanh nhẹn mà tới lén cầm chiếc điện thoại rồi tới chỗ Cố Thừa Trạch đang đứng kéo chạy một mạch ra khỏi vùng nguy hiểm / nhà kho.
- Thoát rồi!
- Ha... Đúng vậy, chúng ta... Thoát được rồi!
Hai đứa nhỏ kéo tay nhau chạy ra cách xa chỗ nhà kho, đến được một hang đá gần đó liền đi vào, cảm thấy nguy hiểm qua đi lại gần ôm chầm lấy nhau vui vẻ ăn mừng ( au: sao hai đứa không an mừng kiểu khác nhỉ:>> ăn chay chán lắm hay là ăn *thịt* đi*・゜゚・*:.。..。.:*・”(*゚▽゚*)”・*:.。..。.:*・゜゚・*)
Tút... tút.... Cạch:
- Alo, Phụ thân!
- Alo, Trạch Trạch,đấy phải con không?
- Dạ, mẫu Thân là con!
- Trời ơi! Thật cảm tạ người! Các con có sao không? Hi Hi có sao không con? Con làm ta lo lắm đấy!Trạch Trạch à,lần sau con đừng Tuỳ tiện hành động như thế có được không? Hử....con....
Sau khi Hạ Gia Linh nhận được cuộc gọi của hài tử,bắt máy rồi mà bà vẫn lo lắng không yên trong suốt thời gian cả Lam Hi lẫn Cố Thừa Trạch đều biến mất,ngồi nói chuyện đầu tiên là hỏi thăm tình hình hai đứa nhỏ để bớt lo, nhưng sau đó Hạ Gia Linh lại ngồi giáo huấn thuyết giáo cả một trận dài đằng đẵng khiến hai bên đều tâm trạng nặng nề.
Ngay lúc đó cứu tinh của Thừa Trạch và Lam Hi đến nhẹ nhàng hỏi an ủi hai bên, khiến không gian dần có chuyển biến tốt:
- Thôi nào! Hai đứa có sao không? Các con ở đâu?nói ta tới đón!