Vẫn là thái độ ung dung ấy, Hạ Tư Kỳ dần dần thả ống quần thõng xuống, xong liền vươn cả hai tay ra vịn vào thanh gậy sắt được thiết kế tinh sảo điêu luyện nom cực kỳ bắt mắt. Thấy người kia thả cái thưc đáng sợ ấy xuống, Lam Hi mới dần thở phào nhẹ nhõm cũng không để ý phụ mẫu của cậu cũng thầm mừng vì hắn đã không hành xử từ tiện nữa.
Hạ Tư Kỳ lại lấy lại sát khí thường thấy đối mặt với Lam Tĩnh. Lam Tĩnh thấy Hạ Tư Kỳ nhìn mình dường như hiểu ngầm là ra hiệu hành động liền tuyên bố dõng dạc trước toàn bộ Lam Gia:
- Ta hôm nay đến đây cũng là vì một chuyện trọng đại vô cùng, như mọi người cũng biết hiện tại trong tay ta có hơn 65% cổ phần công ti lớn nhất của Luân Hồ ( Au: đây là công ti lớn nhất của Lam Gia nha), so với 21% cổ phần ít ỏi trong tay các người thì sớm hay muộn gì công ti cũng bị phá sản. Vì vậy hôm nay ta tuyên bố công ti Luân Hồ nay sẽ do ta Lam Tĩnh quản lý, đây là để tránh việc sụp đổ của Lam Gia ta. Việc chuyển nhượng này nhất thiết phải chuyển nhanh không thì ta không chắc Lam Gia ta sẽ trụ được với mấy lão cổ đông trong công ti đâu!
Lam Du thực cũng không ngạc nhiên lắm, vẻ như đã đoán trước sự việc này sẽ sảy ra của ông khiến đám người Lam Tĩnh sửng sốt. Hỏi tại sao cổ phần của Lam Tĩnh nhiều thế hả? Đó đều do lão hợp tác mua chuộc các cổ đông trong Luân Hồ chứ sao nữa! Vì để đạt được cái ghế này hắn thực cũng rất phí tâm tư.
Lam Du vốn dĩ nhường nhịn vậy đều là do chữ nghĩa trong đạo làm người của ông, một phần cũng là vì giữ lời với cụ tổ sẽ chăm lo cho mọi người trong Lam Gia, nhưng lần này không biết có phải Lam Du ông quản lí không nghiêm không? Cái uy nghiêm của chức Lam Gia chủ này không phải để làm màu, ông cũng vì thế nguy mà đáp trả:
- Lam Gia ta từ khi nào lại loạn như vầy rồi? Ghế chức “ Lam gia chủ” này quan trọng với đệ vậy sao Lam Tĩnh? Không phải việc gì là cũng có thể giấu được ta đâu? Rốt cuộc đệ là vì cái gì?
- Ta hiện giờ không nói nhiều nữa! Từ nhỏ tới giờ ta toàn bị mang ra so sánh với vị huynh trưởng tài hoa như huynh đây, huynh thì sao mà hiểu được! Người đâu? Lên!
Chỉ ngay một cái phất tay của Lam Tĩnh, toàn bộ Lam Gia đều bị bao vây bởi một dàn người áo đen cao lớn. Đây vốn là thuộc hạ của Hạ Tư Kỳ nhưng vì mục đích phục thù mà hắn đã cho Lam Tĩnh mượn lấy thế uy.
Lam Tĩnh lại không lưu tình ngay lập tức cử bốn tên cao to nhất lên bắt trói Hai vị Lam chủ, riêng Cậu chủ nhỏ Lam Hi thì bị bắt đánh ngất đưa riêng cho Hạ Tư Kỳ mang lên xe chở đi. Trần Kiều Ân thấy hài tử bị bắt mà không ngừng giẫy dụa nhằm thoát ra khỏi dây trói phiền phức kia để đến cứu con trai. Nhưng thực càng muốn vùng ra, dây lại càng trói bà chặt hơn. Lam Du thấy phu nhân khó chịu liền đi ra ngăn cản đám người áo đen, mắt đầy tức giận hướng Lam Tĩnh gằn giọng:
- Lam Tĩnh! Công ti ta đã đưa, chuyển nhượng quyền điều hành ta cũng đã làm, sắp tới cái ghế Lam Gia chủ này cũng đưa hết ở ngươi thì tại sao ngươi lại quá đáng như vậy với gia đình ta? Ngươi rốt cuộc muốn thứ gì?
- Ha...ha..ha, nực cười! Sao huynh có thể hỏi ta như vậy chứ? Tất nhiên mục đích của ta không chỉ dừng lại ở những việc này đâu, mà ta còn muốn ngươi SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT!
Đến mức điên cuồng như thế này thì ai cũng hiểu được Chấp niệm Lam Tĩnh đối với Lam Du thực lớn. Cái hành động tiếp theo hắn làm tiếp theo đây đây là hành động khiến hắn hối hận đến sau này khi đã biết suy nghĩ lại, thì hẳn sợ phát hiện ra đây là một hành động gây quả báo nặng nề.
Lam Tĩnh cho người mang Lam Du và phu nhân của ông Trần Kiều Ân đến một thung lũng, chọn con hẻm sâu nhất, tối tăm rùng rợn nhất, rồi cho người đánh hai người đến thương tích đầy mình, xong xuôi thì quăng họ xuống. Lúc cuối cùng ấy, Lam Du và phu nhân đã mang câu nói cuối cùng để cầu mong cho con trai của họ - Lam Hi sẽ luôn hạnh phúc trên cõi đời còn lại.
Lam Tĩnh làm xong chuyện rồi liền lẫy lừng thông cáo mở tiệc ăn mừng với tất cả mọi người rằng Lam Du đã chuyển nhượng toàn Bộ quyền làm chủ Lam Gia cho hắn và cả quyền điều hành công ti Luân Hồ. Phía sau những sự vui vẻ bần hèn ấy là một nỗi đau mất gia đình tột đọ của một cậu bé vừa tròn 10 tuổi....