Từ sau phía bờ vai Tần Cửu Vũ khẽ run lên, cậu bao năm nay tiêu diêu tự tại, không việc gì có thể khiến cậu trở thành suy sụp như hiện tại, chỉ vì một câu nói của Tống Tiểu Yên mà bao kí ức ác mộng chợt ùa về bên cậu. Cậu sợ lắm! Từ đầu đến giờ, cậu rốt cuộc vẫn không thể buông bỏ sự việc năm đó. Cố Tiệp Doanh ngay lập tức dìu Tần Cửu Vũ đi vào xe của mình, nhanh chóng theo lời Lam Hi nhờ vả mà cố gắng dỗ cho cậu bớt buồn. Tần Cửu Vũ một khi đã tuyệt vọng thì thứ duy nhất cậu ấy nghĩ đó là tổn hại bản thân, vậy nên trong khoảng thời gian này cậu nhất thiết phải ở cùng với một người mà cậu tin tưởng, Cố Tiệp Doanh cũng có thể coi là người bạn thân thiết, Lam Hi mong người bạn duy nhất của mình có thể sớm khôi phục tinh thần để quay về làm Tần Cửu Vũ vui vẻ của trước kia.
- Thịnh Nam, cậu ra đây, có việc!
- A, chị dâu việc đó không phải lo, em đã cho cô Tống kia vào một nhà biệt giam rồi, chị có thể đến đó xử lí bất cứ lúc nào!
- Không, là chuyện tìm ra chỗ của Hạ Tư Kỳ...
- Cái này, ưmmm...hình như em đã để tài liệu đó ở trên bàn làm việc hay sao nhỉ??
Cái gì?
Lam Hi cả người mệt mỏi nghe tên ngỗc Cao Thịnh Nam nói xong thì tinh thần lại bật căng như dây đàn, đi chuyển thật nhanh tới phòng làm việc của mình. Đoàn Tổng đó vẫn ở đây! Mà hơn nữa ông ta còn là người phía bên Hạ Tư Kỳ phái tới làm việc, cái tài liệu quan trọng đó không thể nào lại để cùng phòng với ông ta chứ!
- A! SK cậu quay lại rồi! Chúng ta có nên bàn lại việc trước đó không?
- Việc trước đó?
- Là việc tôi đầu quân vào SIB. Tôi cũng có đề cập cách đây không lâu mà.
- Tại sao ông lại làm như thế? Đoàn tổng ông không phải là đang lợi dụng chúng tôi vào việc tư đấy chứ?
- Không...không, làm sao có thể, tôi muốn qua đây làm việc vì.....
Cốc...cốc...cốc....
- Đoàn tổng ông có vẻ rất biết cách cắn người nha~
Từ cửa chính phòng làm việc phát ra một giọng nói cùng một thân hình vô cùng quen thuộc mà cũng vô cùng rợn người. Đôi đồng tử Lam Hi chợt mở to ra, hốc mắt như sắp đỏ lên, các gân máu như trở nên chạy nhanh thẫm màu, nổi lên nhiều hơn. Hạ Tư Kỳ, sao hắn lại tới đây? Cho dù giờ có là cải trang nhưng Lam Hi vẫn thực sự sợ đối phương sẽ phát hiện ra thân phận của mình. Bao năm qua, dù cho có vô số lần tưởng tượng ra khung cảnh kinh khủng của 10 năm trước, thì giờ đây quả nhiên người thật mới làm Lam Hi sôi máu lên, tựa như cậu chưa bao giờ được tức giận vậy. Thời gian có vẻ quá yên bình, đến nỗi Lam Hi quên đi mất mối thù đau đớn ngày trước, tình yêu thật đáng sợ! Lại có thể khiến cậu giảm bớt sự hận thù nhanh như vậy!
- Hi Hi đệ đệ quả nhiên vẫn xinh đẹp như xưa nhỉ?
- !!!
- Cái...cái gì...SK cậu...cậu là...
- Đúng vậy, chủ tịch tập đoàn SIB -SK chính là tiểu thiếu gia của Lam Gia năm đó, Lam Hi!
Đoàn tổng như bị chôn chân xuống đất, ông chỉ nghe một từ “Hi Hi” thôi là cũng đủ đoán ra thân phận của cậu mà run như cầy sấy rồi! Biệt hiệu “ Hi Hi” này năm đó ai trong giới mà chẳng biết chứ! Chính vị phu nhân của tổng thống hiện tại đã đặt một biệt danh cho một cậu nhóc ưu tú ở Lam Gia là như vậy mà! Còn có cả sự việc của 10 năm trước đó, nghe nói cả gia đình của Lam Gia chủ đương thời đã bị hãm hại rồi mặt tích cơ mà, thế hiện tại trước mặt ông đây chẳng phải là vị đó sao?
Cao Thịnh Nam mặt đơ đơ ra vẫn chưa kịp tiêu hoá hết lượng Thông tin này, Lam Hi ấy vậy mà lại là tiểu thiếu gia nổi tiếng năm đó của Lam Gia? Cậu từ trước tới giờ chỉ nghĩ rằng chị dâu mình có cái tên khá đặc biệt chứ chưa từng nghĩ cái tên cùng thân phận của chị dâu lại có thể kinh khủng như vậy. Như vậy thì cả cái trại huấn luyện đó đều biết còn có mỗi cậu là không biết thôi?
Sau khi công bố thân phận thực sự của Lam Hi trước mặt mọi người, cả căn phòng đều bao trùm là sự im lặng đến mức đáng sợ. Lam Hi biết là sẽ có ngày này không nói gì nhiều chỉ rút lại ngắn gọn một câu, mối thù của 10 năm trước, cậu sẽ từ từ trả. Sau đó thì tất cả những gì cậu có thể làm được, chính là đuổi hết mấy đám người này đi ra ngoài, còn bản thân mình, Lam Hi chợt hoang mang, chẳng biết mình phải làm gì lúc này, mọi thứ quá đỗi nặng nề, cho đến nay cậu chưa từng cảm nhận qua thứ gì mệt mỏi như thế này. Đôi tay nhỏ bé của Lam Hi chợt cầm lấy điện thoạt, từng ngón tay thon dài lướt nhanh tới lấy dãy số quen thuộc kia mà nhấn gọi:
Tut_Tut_
- Alo?
- Alo? Thừa Trạch tôi mệt! Mệt lắm!
- Hi à, có chuyện gì sảy ra sao? Đột nhiên sao em lại nói như vậy? Alo! Alo! Hi? Vợ à! Vợ.....
- Tôi......mệ..t....
- Vợ, em sao vậy, trả lời anh đi, vợ!