Cố Thừa Trạch nay đã mất kiên nhẫn thêm hơn nữa liền một mạch đến bên Lam Hi kéo cậu lại phía mình chỉ rõ cảnh cáo người thanh niên trước mặt đừng để cậu bắt gặp tình huống như ngày hôm nay một lần nào nữa, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.
Hạ Tư Kỳ cũng theo bản năng hơi lạnh sống lưng trước sát khí trùng trùng của cậu chủ nhỏ Cố Gia mà nụ cười tự tin dần trở thành gượng gạo. Hắn ta cũng biết rằng động vào Cố Thừa Trạch không phải là điều khôn ngoan, cực kỳ khó tiếp cận nên mới phải nắm chóp của Lam Hi mà lợi Dụng cậu.
Đừng nhìn vào tuổi cùng ngoại hình nhỏ bé của Cố Thừa Trạch mà coi thường cậu. Từ lúc bắt đầu lên năm tuổi, Cố Thừa Trạch đã tập làm quen dần với mùi thuốc súng hăng hăng. Lên tám tuổi đã đánh bại được năm, sáu tên vệ sĩ cao to của Cố Gia và đến bây giờ kĩ thuật của Cố Thừa Trạch linh hoạt không kém gì sát thủ hạng B. Ngoài những thân thủ ngoài bề đó cậu chủ nhỏ còn học tập ngành kinh doanh kiêm cả chính trị gia theo truyền thống của Cố Gia, để mai sau trưởng thành cậu sẽ chỉ bước sẵn trên con đường trải lụa đỏ lúc nhỏ đã thêu dệt nên.
Vậy mới nói động vào Cố Thừa Trạch là tìm chết!
Nhưng đến giờ Hạ Tư Kỳ mới ngộ nhận ra một vấn đề khúc mắc bao lâu nay,chính là....
Động vào bảo bối của cậu còn chết nhanh hơn!!!
Nhìn thấy được bản thân tìm sai đối tượng công kích, Hạ Tư Kỳ về sau liền rời bỏ khỏi ý định nhắm tới Lam Hi nhưng cũng không bỏ cuộc khỏi con đường trả thù Cố Gia! Ngay sau đó hắn ta liền đưa cặp mắt uy hiếp mà chỉ mình Lam Hi nhìn rõ được lên tiếng chứa đầy ẩn ý:
- Vậy nếu Thừa Trạch đệ đã tới đón Hi đệ đệ về rồi thì ta cũng không giữ lại làm gì? Còn Hi đệ đệ, cây bút này viết rất đẹp đó, cảm tạ đệ đã tặng cho ta, ta mong trong đây sẽ có bảo vật đến lúc đó ta sẽ giữ bí mật không cho ai biết nha!
Lam Hi nhìn Hạ Tư Kỳ đứng hơi dựa vào thành cửa, trong tay còn đang mân mê đung đưa cây bút ghi âm khiến cậu không ngừng húp nguồn khí lạnh.
Lam Hi đương nhiên biết ý nghĩa của câu nói đó! Hạ Tư Kỳ hắn là đang uy hiếp cậu cái gì nên nói nên làm thì hãy động, còn không nghe lời sẽ phải nhận giáo huấn thích đáng bằng chiếc bút đó!
Ngược lại với hai người đang tâm trạng nặng nề thì cậu bé Thừa Trạch gần đó đã nổi lên cơn giông bão trong lòng,tỏa ra khắp phía sát khí đằng đằng. Tiểu Lam Hi do sợ hãi không hề để ý tới tâm trạng của Cố Thừa Trạch mà ngoan ngoãn đáp ứng Hạ Tư Kỳ.
“Choang...” Một tiếng, không biết từ đâu bay ra một loại mùi quen thuộc, một mùi chua chua nồng đậm thân quen. Không sai! Đó là bình giấm chua vỡ đó!Cố Tiểu thiếu gia lập tức khéo Lam Hi chạy đi mất, giật cậu khỏi tay Hạ Tư Kỳ khiến hắn ta một lúc sau mới hoàn hồn với hành động của cậu, không biết trong đầu tiểu thiếu gia Cố Thừa Trạch này nghĩ gì nữa..
Trên đường đi, tay cửa Cố Thừa Trạch cứ nắm chặt lấy ta Lam Hi khiến cậu đau đến mức sắp khóc nghẹn ngào kêu Cố Thừa Trạch buông ra. Cố Thừa Trạch lúc này khi bình tĩnh lại mới nghe được Lam Hi nói gì liền quay lại bộ dáng mặt xịu ra như đứa trẻ bị mất cục kẹo ngọt, lên án với Tiểu thỏ Lam Hi:
- Rốt cuộc tại sao đệ lại tặng quà cho tên Tư Kỳ đó? Sao không có quà cho ta??
Nhìn bộ dạng ghen ăn tức ở của Cố Thừa Trạch khiến Lam Hi đang buồn rầu mà cũng phải phì cười, thật không ngờ Thừa Trạch ca lại tin lời nói đó của Hạ Tư Kỳ liền đưa tay bưng luôn mặt của Cố Thừa Trạch mà an ủi:
- Huynh yên tâm, Hi Hi đã chuẩn bị sẵn quà cho ca lâu rồi vậy nên Trạch ca ca đừng buồn.. Nha!
Cố tiểu thiếu gia nghe thấy mình có được tiểu Hi nhi tặng quà tâm trạng liền vui vẻ trở lại, nhưng đa phần sự vui vẻ ấy đều bởi một phút tươi cười của một ai đó, dễ thương hoà ái...